Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 56 : Tự trưởng thành

Ngày đăng: 13:39 30/04/20


Hạ Phong và Vu Đông đứng trong sân bay, liên tục nhìn những người đi ra. Đợi được mười phút, thấy ba Hạ đẩy một đống đồ và mẹ Hạ đang đội một cái nón vành lớn, cách ăn mặc kiểu này vừa nhìn thì đã biết là về từ Hải Nam.



"Ba, mẹ." Hạ Phong nhận lấy xe đẩy từ trong tay ba mình, còn Vu Đông thì thân thiết ôm cánh tay của mẹ Hạ.



"Đã bảo hai đứa không cần đón rồi mà?" Mẹ Hạ rõ ràng đã vui vẻ đến mức mắt híp hết lại nhưng miệng vẫn cứ oán giận.



"Là Đông Đông khăng khăng đòi đến." Hạ Phong cười đẩy công lao cho Vu Đông.



Mẹ Hạ vừa nghe vậy liền nhìn về phía Vu Đông, thấy khuôn mặt nhỏ của Vu Đông hơi tiều tụy thì lập tức đau lòng: "Ôi, con xem quầng thâm ngay mắt này, công việc vốn đã làm lúc tối khuya, sao còn đến đây đón làm gì."



"Con vừa nghe mẹ và ba về thì lập tức hết buồn ngủ ngay." Vu Đông cười hì hì khoe mẽ.



Hạ Phong nhớ đến dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của Vu Đông lúc sáng sớm, lập tức lén vui vẻ, nhưng hắn chắc chắn sẽ không vạch trần vợ mình.



Mẹ Hạ nghe vậy thì mặt mày càng rạng rỡ hơn, cho dù bà biết Vu Đông chỉ đang nói khách sáo, thế nhưng nghe xong thì lòng bà cũng vui vẻ.



Bốn người nhanh chóng ra khỏi sân bay, Hạ Phong lái xe về nhà của ba mẹ. Chỗ ba mẹ Hạ ở là khu chung cư cũ trong thành phố, tuy phương tiện của khu nhà đã không theo kịp thời đại nhưng con đường lại rất tốt, vừa náo nhiệt lại vừa yên tĩnh, rất thích hợp cho người lớn tuổi sống.



Hạ Phong và ba Hạ hai người mang từng món hành lý vào trong nhà, Vu Đông thì giúp đỡ mở cửa sổ cho thoáng, lấy tấm vải trắng che đồ dùng trong phòng khách ra.



Vu Đông thấy trong nhà bụi bậm nhiều quá, không nhịn được nói: "Mẹ, nếu không thì mẹ và ba đến nhà tụi con ở trước đi, hôm nay con gọi người đến dọn dẹp nhà, nhân tiện lấy ra trải giường, chăn giặt luôn, vậy thì ngày mai ở mới thoải mái được."



"Không cần đâu, chúng ta sẽ không quấy rầy thế giới hai người của hai đứa đâu." Mẹ Hạ nhanh nhẹn từ chối.



"Mẹ à, làm gì khoa trương đến vậy chứ." Vu Đông dở khóc dở cười.



"Vậy con cứ xem như mẹ và ba con muốn ở thế giới hai người là được." Mẹ Hạ lại đổi một cách nói.



Ba Hạ ở bên cạnh nghe được thì dùng sức ho khan, lại lấy được một cái liếc mắt của vợ mình.



Vu Đông và Hạ Phong cùng cười.



"Vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đi, ăn cơm xong lại dọn dẹp sau." Hạ Phong đề nghị.



Đề nghị này được mọi người đồng ý.



Bốn người vào một tiệm cơm nhỏ trong khu nhà chọn đại vài món thức ăn. Thật ra thì có lúc không thể không nói, tiệm ăn nào càng nhỏ thì càng làm đồ ăn ngon, Vu Đông không ngừng ăn món cá hầm cải chua.



Hạ Phong thấy Vu Đông không ngừng ăn dưa chua trong món cá hầm cải chua thì nhịn không được gắp giúp cô mấy miếng.
"Chỉ cần anh quan tâm em... thì em không phải là một mình."



Em biết anh có trái tim nhân ái, thế nhưng em chỉ cần trong mắt anh có em.



Hạ Phong lại gần dịu dàng ôm lấy Vu Đông, ngửi được mùi hương thơm ngát từ sợi tóc của cô, trong giọng điệu có sự than vãn: "Như vậy em sẽ rất cực khổ."



"Anh biết phụ nữ sẽ cảm thấy cực khổ lúc nào không?" Vu Đông nhỏ giọng hỏi.



"Lúc nào?"



"Khi phụ nữ toàn tâm toàn ý trả giá cho gia đình lại không có bất cứ ai quan tâm." Vu Đông nói: "Hạ Phong, em thích công việc của mình, nhưng em càng yêu anh hơn."



Ánh mắt Hạ Phong sâu thẳm, tay ôm Vu Đông càng chặt hơn.



"Em không phải là một cô gái ngây thơ vô tri, từ ngày em biết anh là bác sĩ, em đã biết công việc của anh sẽ rất bận rộn, anh ở bên cạnh bệnh nhân còn nhiều hơn là ở bên cạnh em."



Trái tim Hạ Phong từ từ co chặt lại.



"Anh còn thí nghiệm, thí nghiệm của anh rất khó khăn nhưng lại rất vĩ đại. Em không hy vọng chồng mình phải là một người vĩ đại, thế nhưng em biết anh rất muốn hoàn thành cuộc nghiên cứu này."



"Trước khi gặp anh, em chưa bao giờ nghĩ người phụ nữ nhất định phải trả giá vì gia đình. Sau khi gặp được anh, em nhận ra mình bằng lòng trả giá vì anh." Vu Đông nói.



"Anh cũng muốn trả giá vì em." Giọng nói của Hạ Phong hơi khàn, ánh mắt dần dần trở nên ướt át.



"Hạ Phong, tuần trước em vẫn chưa đến tháng."



Vu Đông vừa dứt lời, Hạ Phong lập tức thẳng người nhìn về phía Vu Đông với vẻ không thể tin được.



"Có thể là chậm lại thôi, em định kiểm tra xong mới nói với mẹ." Vu Đông nói.



"Em... Anh..."



"Nếu mang thai thì sao bây giờ?" Vu Đông hỏi.



"Để nó tự trưởng thành đi!"



Hạ Phong cảm thấy mẹ vợ nói rất đúng, đứa bé vẫn nên tự trưởng thành thì hơn, không được phép làm vợ hắn mệt.