Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 57 : Mang thai

Ngày đăng: 13:39 30/04/20


Vu Đông vừa mong đợi lại vừa thấp thỏm chờ hết hai tuần, cô xác định được ngày đèn đỏ không bị lùi lại, mới đi theo Hạ Phong đến bệnh viện kiểm tra.



Khoa trưởng Lý khoa phụ sản nhìn cặp vợ chồng son đang đứng ngồi không yên, ông dở khóc dở cười nói: "Nếu cậu sốt ruột như vậy thì cứ qua đó thúc giục kết quả xét nghiệm đi."



"Không cần đâu!" Hạ Phong chỉ hơi hồi hộp thôi, nhưng hắn cũng không muốn quấy rầy công việc của đồng nghiệp.



"Theo kinh nghiệm làm bác sĩ nhiều năm của tôi, vợ của cậu chắc chắn đã mang thai." Khoa trưởng Lý cười ha hả nói: "Nếu là ngưởi khác tôi chắc chắn sẽ không nói vậy."



"Thật... Thật sao?" Hạ Phong và Vu Đông nhìn nhau, không chắc chắn nên hỏi lại lần nữa.



"Cậu hỏi như vậy, tôi cũng không dám chắc chắn nữa." Khoa trưởng Lý bị vẻ mặt cẩn thận của Hạ Phong làm sửng sốt: "Tôi nghĩ cậu vẫn chờ kết quả xét nghiệm thì hơn."



"Hạ Phong, nếu không thì chúng ta ra ngoài chờ đi, đừng làm phiền khoa trưởng Lý và các bệnh nhân khác." Vu Đông kéo Hạ Phong rồi nói.



"Vợ Hạ Phong, cô đừng lo quá, hôm nay tôi không cần khám bệnh." Khoa trưởng Lý chỉ vào Hạ Phong cười nói: "Thằng nhóc này sáng sớm nay đã gọi điện thoại cho tôi, bắt tôi phải đến đây. Cô nói xem, kiểm tra coi có mang thai hay không thì chỉ cần mua que thử thai ở ngoài là được, lại bắt tôi, một bác sĩ phụ khoa uy tín thế này, tự mình đến đây, tôi có cảm giác mình là một nhân tài không được trọng dụng."



Hạ Phong nghe khoa trưởng Lý than phiền, hơi ngại ngùng nói: "Khoa trưởng Lý, thật là phiền phức cho khoa trưởng rồi."



"Biết làm phiền tôi, vậy thì nhớ khi sinh xong phải đưa cho tôi nhiều trứng gà đỏ nhé." Khoa trưởng Lý vui vẻ nói.



"Tất nhiên!" Vu Đông ở bên cạnh cũng cười theo.



Lúc này y tá đã cầm kết quả xét nghiệm vào, cô y tá thấy Hạ Phong thì nở nụ cười rồi mới đưa tờ giấy cho khoa trưởng Lý nói: "Khoa trưởng, đây là kết quả xét nghiệm mới có."



"Ừ!" Khoa trưởng Lý nhận kết quả xét nghiệm, nhìn qua, nhíu mày.



"Thế nào vậy khoa trưởng Lý?" Hạ Phong lo lắng hỏi, Vu Đông cũng sốt ruột mà thẳng người lên.



"Tự cậu xem đi?" Khoa trưởng Lý đưa tờ giấy cho Hạ Phong.



"Khoa trưởng!" Hạ Phong vội la lên: "Khoa trưởng cứ nói cho bọn cháu nghe là được."



"Ha ha..." Khoa trưởng Lý thấy dáng vẻ này của Hạ Phong, không nhịn được vui vẻ một lát rồi mới nói: "Chúc mừng hai người sắp được làm ba mẹ."



Tuy đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, thế nhưng lúc Vu Đông nghe được bác sĩ thông báo thì vẫn kinh ngạc trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn Hạ Phong. Mà Hạ Phong cũng chẳng tốt hơn cô, tay hắn căng thẳng đến mức không biết nên để đâu nữa.



"Đứa bé đã được khoảng năm tuần, tình huống bình thường, có điều phụ nữ có thai phải chú ý một chút, không được làm việc nặng quá." Khoa trưởng Lý bổ sung.



"Vâng vâng!" Vu Đông đã kích động đến mức không biết nên nói gì, cô chỉ có thể gật đầu không ngừng.


"Sao anh còn ở đây vậy? Không biết xấu hổ!" Hướng Hiểu Nguyệt xoay người lại quát.



"Ngoan, đừng làm rối, anh biết tối qua là anh không đúng!" Tần Dược cưng chiều đầy mặt nói.



"Ôi???" Vu Đông và Nhậm Hân Hân mập mờ nhìn về phía hai người trong cuộc.



Mặt Hướng Hiểu Nguyệt chợt đỏ bừng, cô nàng giơ túi xách lên định đánh người, Tần Dược cũng không thèm né, hắn không chút sợ hãi nhìn cái túi xách lóe sáng của Hướng Hiểu Nguyệt: "Đập đi, đập xong thì nhớ đưa anh đến bệnh viện."



"Anh..." Hướng Hiểu Nguyệt nghĩ thế nào cũng không thông được, một con người bình thường áo quần bảnh bao như thế lại trở nên vô lại thế này.



Nhậm Hân Hân thấy Hướng Hiểu Nguyệt tức giận thật liền nói sang chuyện khác: "Vậy hai người phải chuẩn bị tiệc đám cưới rồi?"



Vu Đông gật đầu: "Phải xem Hạ Phong xin được ngày nghỉ thế nào đã, cậu cũng biết công việc trong bệnh viện rất bận rộn."



"Cũng phải, nhưng nếu vậy thì tiệc đám cưới sẽ rất khó đặt đó." Nhậm Hân Hân lo lắng nói, dù sao thì chắc chắn sẽ có chỗ nhưng chỗ phải đặt trước cơ, lâm thời rất khó tìm.



"Không sao đâu, cứ đi trang viên rượu Phân Phương đi." Hướng Hiểu Nguyệt nói xong thì quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Dược nói: "Để trống trang viên cho em."



"Được, dù sao anh cũng mới thu mua, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho người phụ trách ở đó chuẩn bị."



Vu Đông nhướng mày, nháy mắt ra dấu với Nhậm Hân Hân, Nhậm Hân Hân cũng che miệng cười, Vu Đông lại giơ ngón tay cái lên cho Tần Dược.



Tần Dược giơ ngón trỏ lên trước miệng, cười trừng mắt.



Vu Đông rất hưởng thụ bầu không khí lúc này, Hướng Hiểu Nguyệt và Tần Dược vẫn là một đôi oan gia vui vẻ, sau khi kết hôn vẫn rất hạnh phúc.



Hân Hân có Linh Đang, có bạn bè, cũng sẽ sống càng ngày càng tốt.



Vu Đông thì sao? Trước khi trọng sinh Vu Đông chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày cô vì một người nào đó sinh con dưỡng cái. Lúc đó Vu Đông thích trẻ con, nhưng lại không chờ mong chúng đến.



Con cái là một loại vũ khí sắc bén của mẹ Vu khi muốn bắt cô kết hôn, bà thường dùng nó để miêu tả cuộc sống độc thân của Vu Đông.



Bà thường xuyên nói, nếu không có con sẽ không có ai nhớ đến cô, cô phải ăn cơm một mình, ngủ một mình, đi dạo phố một mình, cô chỉ có thể ôm mèo rồi nằm trong căn phòng yên tĩnh, bị bệnh cũng không ai biết, đau lòng cũng không có ai an ủi.



Lẽ nào dưỡng con là để dưỡng già sao?



Vào giờ phút này, cuối cùng thì Vu Đông cũng đã hiểu rõ, thật ra điều đó không đúng, chúng ta nuôi dưỡng con cái mình là vì con cái khiến chúng ta càng hạnh phúc hơn.



Nó giống như thiên sứ vậy, dù chưa xuất hiện trên đời nhưng đã truyền đến tin vui, làm cho chúng ta vô cùng mừng rỡ!