Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 6 : Trêu chọc thường ngày

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Lúc trở

về nhà cũng đã hơn tám giờ tối, dù ngày mùa hè thường rất dài thì bây

giờ trời cũng đã tối, lúc Hạ Phong rẽ vào tiểu khu, ngẩng đầu lên nhìn

thì thấy đèn trên sân thượng nhà mình bật sáng.



Đã biết bao nhiêu lần tăng ca ban đêm trở về, anh vẫn mong có thể có một người mở đèn đợi anh, có điều bây giờ không còn là người đó nữa, mà lại là một người khác.



”Tôi về rồi.” Kèm theo tiếng mở cửa là câu nói rất mới mẻ vang lên.



Đang vừa đọc kịch bản vừa ăn dưa hấu, Vu Đông quay đầu lại, ngoắc tay nói: “Anh về rồi à? Em có mua dưa hấu đấy, muốn ăn không?”



”Không ăn.” Hạ Phong nghe thấy tiếng thì nhìn lại, chợt sắc mặt trở nên khó coi, “Sao lại ăn mặc kiểu này?”



Vu Đông cúi đầu nhìn xuống người mình, đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông, chỉ vừa vặn che phần mông, lộ ra bắp đùi trắng nõn.



Cô bình tĩnh đặt miếng dưa hấu xuống, vừa đi lấy khăn giấy vừa nói,“Quần áo của em giặt cả rồi, cũng không có bộ đồ ngủ nào phù hợp cả, vậy nên mới lấy áo sơ mi của anh mặc, em thấy tủ quần áo của anh có rất

nhiều áo sơ mi kiểu này mà, chắc cũng không sao.”



”Em... Em mặc như vậy không hay lắm đâu.” Hạ Phong đưa mắt nhìn đi chỗ khác.



”Có gì không tốt sao?” Vu Đông vẫn không hiểu lắm.



”Phụ nữ không nên ăn mặc như vậy trước mặt đàn ông.”



Vu Đông đảo mắt, thấy mặt Hạ Phong đang rất lúng túng, mắt không biết

nên nhìn đâu cho phải, bỗng dưng cô lại muốn đùa anh thêm một chút.



Vậy nên Vu Đông lại đến ngồi trên ghế salon, đổi một tư thế thật sexy,

dùng kỹ năng lồng tiếng mà cô đã được học trong suốt bốn năm đại học,

đổi sang giọng nói quyến rũ, liếm môi hờn dỗi: “Chồng à, người ta mặc

vậy cũng chỉ muốn được anh nhìn thôi mà.”



Hạ Phong chỉ cảm thấy bụng dưới căng chặt, luống cuống chạy vào phòng ngủ với vẻ mặt bối rối.



Vu Đông ngã lăn lên ghế salon cười vô cùng đắc ý.



Nghe thấy tiếng cười, Hạ Phong chợt cảm thấy mình đang bị một cô nhóc

lừa gạt đùa cợt, lòng tự trọng của đàn ông bị mất hết cả, ha một tiếng

rồi lại mở cửa phòng ra, đi thẳng đến đứng trước Vu Đông vẫn đang ngồi

trên ghế cười ngây dại.



”Ơ” Anh đột nhiên xuất hiện làm Vu Đông bị dọa sợ, không cười nữa.



”Em mà còn khiêu khích tôi nữa thì tự gánh lấy hậu quả nhé.” Ánh mắt Hạ Phong tối hẳn.



Vu Đông mở to mắt nhìn, lúc anh vừa định rời đi thì bỗng nhiên cô đưa

hai tay ôm lấy cổ anh, hà hơi bên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì anh

tới luôn đi!”



Hạ Phong liền giật mình, lại bỏ chạy lần nữa.



Vu Đông càng cười to hơn, cười muốn ngã lăn xuống đất.



Da mặt mỏng như vậy còn dám đấu với chị, kiếp trước chị đây đã đói khát

biết bao nhiêu năm, bây giờ đã lấy giấy kết hôn rồi, chỉ còn đợi ngày

này nữa thôi.



Bất luận bên ngoài Vu Đông có cười to đến mức nào, Hạ Phong cũng không dám đi ra nữa.



Cười xong thì Vu Đông lại cảm thấy hơi đói, từ lúc về nhà đến giờ cũng

chỉ biết ngồi đọc kịch bản chứ vẫn chưa ăn cơm tối, nghĩ một lát rồi cô

nói với vào phòng ngủ: “Anh ăn tối chưa? Nếu chưa ăn thì để em giúp anh

gọi một phần luôn nhé?”


”Cậu có phải bạn tôi không vậy? Thế có muốn giúp tôi không?”



”Bạn cái gì mà bạn! Có người nào thích đào góc tường của anh em như cậu không hả? Đó là chị dâu cậu đấy!” Hạ Phong ghét bỏ.



”Chị dâu?” Thiệu Nhất Phàm trừng mắt nhìn, anh biết mẹ Hạ muốn để cho Hạ Phong kết hôn trước khi bà phẫu thuật, Hạ Phong quả không hổ danh là

đứa con có hiếu, chỉ vì để cho mẹ cậu ta yên tâm, sau khi cãi nhau với

An An xong lại đi ra ngoài thuê một người khác.



”Mặt cậu như thế là có ý gì?” Hạ Phong thấy mặt bạn mình có quá nhiều sắc thái, bực mình nói.



”Cậu đi thuê thì có!” Thiệu Nhất Phàm khinh bỉ nói.



Lúc này lại đúng lúc bố Hạ đứng dậy định mở cửa đi ra.



Hạ Phong lập tức đề phòng, kéo Thiệu Nhất Phàm qua một bên nhỏ giọng

nói: “Cậu phải nhớ cô gái vừa nãy là Vu Đông, vợ tôi, đừng nói gì cả,

sau này tôi sẽ giải thích cho cậu.”



Bố Hạ đi ra, nhìn thấy hai người nói: “Nhất Phàm đến đấy à?”



”Cháu chào chú ạ!”



Bố Hạ gật đầu, hỏi: “Con dâu đâu rồi?”



”Cô ấy đi mua cho chúng ta ít đồ ăn rồi ạ.” Hạ Phong trả lời.



Bố Hạ gật đầu dặn dò: “Lát nữa cơm nước xong xuôi các con cứ về nhà đi, cả ngày hôm nay chắc Vu Đông cũng đã mệt rồi.”



”Vâng, lát nữa con sẽ đưa cô ấy về. Bố cũng nên nghỉ ngơi chút đi, tối con sẽ chăm sóc cho mẹ.”



”Không cần đâu, mẹ con tỉnh lại mà không thấy bố thì sẽ nổi giận cho mà xem.” Bố Hạ lắc đầu.



”Vậy bố đến phòng làm việc của con ngủ một lát đi, có gì con sẽ kêu y tá đến gọi bố.” Hạ Phong đề nghị.



Lúc này bố Hạ mới gật đầu.



Một lát sau, Vu Đông mua ba hộp cơm quay về, thấy ngoài hành lang có

thêm một người, cứ nhìn về phía mình rồi cười một cách kì lạ.



Mặc dù thấy có hơi lạ, nhưng Vu Đông cũng không có phản ứng gì, đưa cơm đến cho bố Hạ vừa đi nghỉ.



”Tôi đợi cậu giải thích!” Bệnh viện vốn là một nơi rất bận. Thiệu Nhất Phàm nói xong cũng đi về làm việc.



Ăn cơm xong, Hạ Phong đưa Vu Đông về tiểu khu.



”Chú cũng đã lớn tuổi rồi, buổi tối anh để chú nghỉ ngơi nhiều chút.” Vu Đông biết Hạ Phong sẽ quay lại bệnh viện nên mới dặn dò.



”Tôi biết rồi, hôm nay cám ơn em nhiều lắm!” Hạ Phong thật lòng nói.



”Vậy thì em cũng cám ơn anh rất nhiều!” Vu Đông cười nói.



”Cám ơn về cái gì?”



”Cám ơn anh đã đắp chăn cho em.”



”Chuyện nhỏ như vậy không cần quan tâm làm gì.” Hạ Phong sực nhớ lại rồi mới trả lời.



”Vậy thì anh cũng đừng khách sáo như vậy! Bố mẹ anh cũng là bố mẹ của em mà.”



Trêu chọc thường ngày đã xong, Vu Đông đóng cửa xe, vẫy tay với Hạ Phong rồi mới lên nhà.



Cũng không biết có phải do gió trời ban đêm mát mẻ hay không, ngay lúc này đây, chợt Hạ Phong cảm thấy tâm tình có chút vui vẻ.