Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 7 : Giao thẻ lương

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Hạ Phong lại đến phòng chăm sóc đặc biệt thăm mẹ lần nữa, thấy mọi thiết bị đều

đã ghi chép đầy đủ như thường lệ thì mới yên tâm đi ra.



Chị Lưu y tá trưởng thấy Hạ Phong cứ cách một tiếng là lại đến đây một

lần, không nhịn được nói: “Bác sĩ Hạ à, cậu cứ yên tâm đi, bên này tụi

tôi cũng chăm sóc bác rất kĩ mà. Nếu có gì không ổn chắc chắn tôi sẽ báo cho cậu đầu tiên mà, cậu không cần chạy lui chạy tới như vậy đâu.”



”Chị Lưu à, không phải là tôi không yên tâm về các chị...”



Hạ Phong còn đang muốn giải thích, chị Lưu đã cười rồi ngắt lời: “Được rồi, ai cũng biết bác sĩ Hạ là một người con có hiếu mà.”



Hạ Phong ngại ngùng cười: “Làm phiền các chị rồi, tôi về trước.”



Lúc Hạ Phong vừa quay về phòng trực, cũng đúng lúc Thiệu Nhất Phàm từ phòng bệnh trở về.



”Hôm nay cậu làm ca ngày à?” Hạ Phong ngạc nhiên hỏi khi thấy Thiệu Nhất Phàm.



”Cũng do tên nhóc Lý Nghĩa kia, bảo là muốn đi xem phim cùng bạn gái nên mới nói tôi đổi cho cậu ta.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Hơn nữa đứa độc thân như tôi có ở nhà trọ cũng ngủ thôi, thế nên mới đến đây.”



Hạ Phong nghe xong cười nói: “Lúc trước cậu đi hẹn hò, tôi cũng đã trực thay cậu không ít lần.”



”Chúng ta cũng như nhau cả thôi, lúc trước cậu với An An...” Thiệu Nhất

Phàm vừa nhắc đến An An thì mới nhớ ra, “À đúng rồi, lúc nãy An An vừa

gọi cho tôi, hỏi thăm chuyện của dì, tôi nói với cô ấy là dì phẫu thuật

rất thành công.”



”Ừm...”



Thiệu Nhất Phàm thấy Hạ Phong phản ứng có phần lạnh nhạt, không chắc chắn lắm: “Không phải các cậu đã chia tay thật rồi chứ?”



”Chia tay thật rồi.” Hạ Phong nhìn Thiệu Nhất Phàm nói, “Sau này cậu ít

nói chuyện của tôi với cô ấy chút đi, cũng không cần phải truyền tin

thay cô ấy đâu.”



”Không cần phải thế thì cậu giải quyết cho xong luôn đi.” Thiệu Nhất

Phàm khuyên nhủ, “Dù gì tình cảm cũng đã nhiều năm vậy rồi, cậu thích cô ấy như thế nào tôi nhìn thấy hết cả.”



Hạ Phong có chút trầm tư, biết không thể nào giấu giếm suy nghĩ của mình trước mặt bạn tốt được, nhưng dù sao cũng đã đi đến bước này rồi, anh

cũng không hề cảm thấy hối hận.



Hạ Phong hạ mắt xuống, nhìn Thiệu Nhất Phàm rồi nói bằng một giọng rất nghiêm túc: “Nhất Phàm, tôi kết hôn rồi!”



”Cái... Cái gì?” Ánh mắt của Hạ Phong thực sự rất nghiêm túc, khiến Thiệu Nhất Phàm phải tin ngay.



Sau đó Hạ Phong kể lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra trước cửa cục dân chính vào ngày bảy tháng bảy.



”Cậu không đùa tôi đấy chứ?” Thiệu Nhất Phàm không tin được vào câu chuyện hoang đường mà mình vừa mới được nghe kể.



Hạ Phong kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, lấy cuốn sổ màu đỏ vẫn còn nằm

yên bên trong, hôm trước vội vàng đưa đến cho bố mẹ xem nên tiện tay để

trong này: “Vừa đúng lúc cậu đang ở đây, xem chút đi.”



Thiệu Nhất Phàm cầm lấy, mở ra xem, thời gian, địa điểm, nhân vật, con dấu, đến cả quyển sổ cũng thật sự giống như lời kể.



”Cậu thật sự đã nhặt vợ sao?” Thiệu Nhất Phàm không nhịn được mà nói to.
“...” Hạ Phong cảm thấy không còn lời nào để nói nữa, “Có được mấy đồng cỏn con tôi tranh với em làm gì.”



”Thế thì tốt!” Vu Đông cảm thấy yên tâm, lấy bao lì xì bỏ vào túi xách.



Hạ Phong nghĩ một lát, không nhịn được lại tò mò hỏi: “Bố mẹ tôi cho bao nhiêu vậy?”



Vu Đông cũng chưa mở ra xem, thấy Hạ Phong hỏi thì lại tìm trong túi rồi lấy ra, vì giấy của bao lì xì có hơi cứng nên dù cô có sờ cũng không rõ đó là gì.



Khi vừa mở ra, cô lại thấy thứ bên trong không phải chủ tịch Mao mà lại là một chiếc thẻ ngân hàng.



Hai người đều ngây người khi thấy chiếc thẻ, Vu Đông mở cái còn lại, bên trong là một tờ giấy. Vu Đông nghi ngờ mở ra.



Đông Đông:



Đáng lẽ ra dì muốn sau khi ra viện sẽ cùng con và Hạ Phong chuẩn bị hôn

lễ, nhưng cơ thể này của dì lại không tiện, nên chỉ có thể hoãn lại.



Chờ chú và dì từ Hải Nam trở về chắc cũng đã nửa năm rồi, mặc dù cháu

không nói gì, nhưng những ngày qua chúng ta đều nhìn ra được cháu là một cô gái tốt.



Trong chiếc thẻ này là tiền do dì chuẩn bị cho Hạ Phong lấy vợ, tổng cộng là năm trăm ngàn, cũng là để cho cháu nữa!



Coi như là sính lễ!



Phía sau có một dãy số, có lẽ đó chính là mật khẩu.



Vu Đông ngây ra, cầm chiếc thẻ trên tay cũng đang run run, nhìn Hạ Phong bên cạnh cũng đang ngẩn người, liền lấy giấy và thẻ nhét hết vào tay

anh.



”Em làm gì vậy?”



”Cái này, chỗ này cũng nhiều quá rồi...” Năm trăm ngàn này ở Thượng Hải

bây giờ cũng có thể là tiền cọc một căn nhà bất động sản đấy.



”Mới lúc nãy không phải ai đó còn bảo vệ dữ lắm sao?” Thấy dáng vẻ hoảng sợ của Vu Đông, Hạ Phong hơi buồn cười.



”Cái này sao có thể giống nhau được? Em cứ nghĩ bên trong bao lì xì

nhiều lắm cũng sẽ tầm 600 tệ thôi.” Cái này gấp cả mấy chục lần thì ai

mà chịu cho nổi.



”Ha ha ha...” Hạ Phong không nhịn được bật cười.



”Anh còn cười à, coi chừng em lấy thật đấy.”



”Vậy em cứ cầm đi, dù sao cũng là mẹ tôi cho em mà.” Hạ Phong dễ dàng nói.



”Mẹ anh còn để anh giao thẻ lương đấy, có bản lĩnh thì anh giao ra đây.” Vu Đông không cam lòng, yếu thế nói.



Hạ Phong chớp chớp mắt, lấy ví ra, đưa cho cô chiếc thẻ: “Thẻ lương đây!”



“...”



Sao chồng tôi đột nhiên lại chủ động đưa thẻ lương vậy, thế này là có ý gì?