Dòng Máu Lạc Hồng
Chương 17 : Do thám
Ngày đăng: 16:43 04/08/19
Ngày hôm sau, từ sáng tinh sương, tiếng gà gáy đã vang lên trên mọi nẻo. Mặt trời dần dần thức giấc. Một ngày lao động mới bắt đầu. Trong căn phòng trọ, Thành ôm chăn trùm kín đầu rồi ngủ tiếp. Ngủ nướng lúc nào cũng tuyệt vời.
Khi mặt trời đã lên tới đỉnh, bụng réo lên, Thành khó nhọc bò dậy. Ngoảng mặt nhìn ánh nắng chói chang như thiêu đốt. Lười nhác, Thành gọi lớn: “ Cho một phần cơm mang lên đây.” Dưới lầu tiểu nhị đáp “ Vâng.”. Lúc sau, say sưa chén ngon lành, bụng cũng đã yên ả. Ngồi dậy luyện qua bài võ Vạn Xuân, mọi động tác vô cùng trôi chảy. Hài lòng, Thành tựa mình bên hiên cửa, mắt nhìn chăm chăm phía xa. Con mèo mướp lười nhác tiến đến bên cạnh, nằm vắt vẻo phơi nắng, chiếc đuôi đung đưa.
Cứ ngồi như vậy, mặt trời dần dần xuống núi. Thành đứng dậy, dừng như ra quyết định, với lấy đôi đua bẻ làm đôi rồi tung lên, nhắm mắt lại, nhặt lấy một nửa. Khi thấy phần đũa cầm là phần ngắn, Thành lắc đàu cười khổ:
“ Đó là ý trời. Chứ đâu phải ta muốn. Trộm cắp không phải, nhưng lũ sơn tặc hoành hành. Ta cướp chúng cũng coi như thay trời hành đạo. Haha.”
Rồi tự nhủ: “ Việc khó khăn ta không làm thì ai dám làm.”
Mà trước hết muốn đi trộm thì cần phải có tình báo. Nhìn ánh mặt trời dần dịu. Khu chợ xa xa bắt đầu nhộn nhịp. Thành chỉnh tề quần áo, tay phe phẩy quạt bước ra ngoài. Dạo quanh 36 phố phường, Thành thấy nhộn nhịp nhất là Nguyệt Mị quán. Dòng người ra vào tấp nập. Phe phẩy quạt, Thành bước vào. Mụ tú bà nhìn thấy liền đon đả:
“- Mời công tử lại chơi.”
Nhìn bản mặt của mụ mà ớn da gà. Mặt mụ trát đầy một mớ hỗn hợp phấn. Vóc dáng thì 3 vòng như một. Một thằng mà 22 năm, “ chim” chỉ dùng để đái, mà cũng cảm thấy như vậy thì phải xấu như thế nào. Thành giơ tay, ngăn mụ Tú bà, rồi cao giọng:
“- cho ya 1 chum rượu hảo hạng, 1 đĩa nhắm ngon và 2 ẻm phục vụ. Tiền không vấn đề! ok”
Biết vớ phải khách xộp. Nhìn tướng mạo và thần thài, mụ Tú bà đoán, chắc là công tử nhà ai đi du ngoạn. Mấy ngày nay, Hoàng đế vi hành, các công tử như này liên tục xuất hiện. Mà mỗi lần xuống tay, đủ để mụ cười cả đêm. Thành được tên tiểu nhị dẫn vào nghế hạng sang. Ngồi xuống, Thành vất cho tên tiểu nhị 10 đồng bạc còn lại. Khiến hắn liên tục tạ ơn. Mụ tú bà trông qua, thấy vậy. Càng chắc chắc phán đoán của mình. Nhân lúc vắng khách, Mụ Tú bà liền gọi Thúy Ngoan và Thúy Vi-bài danh của quán xuống tiếp và không quên dặn dò nhớ lấy lòng.
Ngồi tận hưởng sự thoải mái của một người bóp vai, một kẻ rót rượu, tay đảo quanh nghịch ngợm, nghe vài tiếng đong đưa, ánh mắt kiều mị. Tiếng đàn bầu gảy vang. Thành tận hưởng đe mê. “Cậu nhỏ” dần dần lớn dần, một đôi tay nhỏ nắm lấy, vuốt ve đầy nghịch ngợm. Gần ra đến nơi. Bỗng sực nhớ chuyện hôm nay vào đây. Gạt tay cô gái ra. Thànhnói:
“- Hãy để tý nữa lên phòng. Hai nàng cho ta hỏi chút.”
Hai cô gái cũng biết ý, nhu mì đáp lại, giọng nói giòn tan: “ Dạ.”
Thấy vậy Thành liền nói: “ Ta mới kinh đô ra đây cùng Hoàng Thượng. Nghe qua giặc cướp dẫn mạnh. Ta định bảo phụ thân đưa binh đi tiêu trừ.”
Hai cô gái, con mắt như toả sáng, Thành chủ Nguyễn Khoa có 1 trai,1 gái. Con gái thì ma chê quỷ hờn, còn con trai thì từ nhỏ đã vào Kinh Đô theo học. Một trong Tam Kiệt trời nam với tài văn chương xuất chúng. Mà việc Hoàng Thượng vi hành được đi cùng. Chắc chắn sủng ái không hề nhẹ. Hai ngươi càng thêm nhiệt tình lấy lòng vị “ giả “ công tử này hơn.
Thuý Ngoan dùng giọng nũng nịu, khuôn mắt kề sát, nói như thôi vào tai, khiến cậu nhỏ của hắn càng cứng hơn:
“- Núi Ba Vang cách phía tây thành, nơi đó hay có thương đội đi qua, tên đầu lĩnh là Nguyễn Kha, mấy lần quan binh truy đuổi nhưng không được. Bọn chúng ranh ma như hổ, chui lủi như chuột..... Nhưng ai đóng phí bảo hộ cho chúng thì không bị làm phiền.”
Nhìn thấy cậu nhỏ của hắn nhô lên, Thuý Ngoan cười ha hả. Thành cũng xác định lũ sơn tặc kia là mồi ngon, để mình bắt đầu làm “ việc tốt”. Hắn cũng cười vang, hai tay gia tốc nhào nặn đôi gò, khiến cả hai đau đớn, liếc nhìn, ánh mắt đầy kiều mị. Ngồi đong đưa hỏi thêm vài câu nữa, Thành liền tay ôm, tay ấp đưa 2 người lên phòng. Mụ tú bà càng cười rực rỡ hơn. Vừa mụ đã nghe tên tiểu nhị kể lại, Thành còn cố để lộ miếng ngọc quý chỉ dành cho người quyền cao chức trọng đã cướp được trên người Đinh Toàn. Vóc người, cách ăn nói.... mụ càng tin chắc đây là công tử của thành chủ Nguyễn Khoa. Mụ cười ha ha, càng cảm thán ánh mắt nhìn người của mình hơn.
………………
Khi vào phòng, Thành ỡm ờ 1 lúc với 2 ả . Mụ tú bà đứng sát cửa lắng nghe, khi thấy dần dần là tiếng thở gấp, mụ yên lòng rời đi. Thấy diễn trò đã đủ, Thành liền đánh ngất cả hai. Phi mình qua cửa sổ. Lẩn vào màn đêm về tới chỗ nghỉ.