Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 18 : Lần đầu

Ngày đăng: 16:43 04/08/19

Trời tờ mờ sáng, gà gáy canh năm. Thành thức dậy, ngắm nhìn bình minh dẫn ló rạng, cảm khái ngâm nga: “ - Mặt trời le lói ở đằng đông. Một góc chân mây ửng nắng hồng. Vài giọt sương đêm day cuống lá. Đôi làn gió nhẹ lẻn qua song. Giò lan hoa tím mầu nhung nhớ. Bụi trúc lá vàng dáng đợi trông. Ngây ngất còn vương môi mắt ấy...” Hôm nay là ngày bận rộn, có rất nhiều thứ phải làm. Trả phòng, gọi một bữa sáng nhâm nhi, bo cho tên chủ quán lượng bạc, tay khoác túi vải bước đi. Dọc theo đường lộ, đến phố hàng rèn. Sau hồi kì kèo mặc cả, Thành cầm trong tay thanh kiếm tương tốt, đi ra khỏi thành. Quay lại nhìn tường thành rêu phong, nét chữ cứng rắn bao quanh. Thật khó nhận ra toà thành trì này sẽ trở thành thủ đô của đất nước sau này. Sau hồi hỏi thăm, Thành cũng biết vị trí núi Ba Vang. Tìm tòi, cuối cùng cũng thấy một con đường mòn quanh co khúc khuỷu. Thành bước dọc theo, thỉnh thoảng có vài tên sơn tặc quẩn quanh tuần núi. Thành lựa chọn lách mình bỏ qua, đánh địch thì cứ bắt tướng, phí công với lũ tép riu rất mất thời gian. Đi gần một tiếng, mặt trời đã lên cao lưng chừng núi, người lã chã mồ hôi. Cuối cùng Thành cũng nhìn thấy cửa sơn trại được dựng cao, hai tên lính gác đang ngủ ngật. Bên trong là tiếng : hây a, hây da... huyên náo. Bước vào trong là một đám đông đang vây thành vòng tròn, ở giữa 2 tên lực lưỡng đang lao vào nhau, vật lộn. Đứng nhìn thích thú, Thành buột miệng bình luận: “ Trên sân cỏ xanh xanh, hai đấu thủ. Hai tượng đồng – đối mặt đứng khom khom. Bốn cánh tay dang thẳng đợi giao đòn; Bốn chân vững như chôn liền xuống đất. Họ lăn lẳn nhìn nhau vào tận mặt. Bắp thịt căng, cuồn cuộn nổi như thừng. Mắt gườm gườm như cọp dữ tranh hùng. Cằm chành bạnh, tay chờn vờn giữ miếng. Bỗng như chớp, cà hai cùng chồm đến. Nắm tay nhau giật, lắc, vặn tơi bời.. Tùng, tùng… tùng. Trống vật giục liên hồi. Cuộc giao đấu đã tới màn gay cấn: Anh “Khố Đỏ”, to con hơn chèn lấn Ghì đối phưóng muốn nghẹt thở rơi xương. Nhưng “Khố Đen” luồn mau lẹ dị thường Như lươn trạch, thoát vòng tay địch thủ. Cuộc đấu sức vẫn chưa phân thắng phụ, Mọi ngón đòn ác liệt được đưa ra. Mồ hôi nồng thoa mỡ bóng làn da. Bỗng “Khố Đỏ” vung tay như trăn gió. Quấn chặt cứng lấy cánh tay đối thủ, Còn tay kia quờ rộng bắt ngang chân “Khố Đen” vùng nhẩy vọt vượt qua tầm Tránh thoát kịp, và tung đòn hiểm độc. Hắn húc mạnh đầu đối phương nghe “cộp” “Khố Đỏ” bất ngờ lộng óc, chùn chân, Mắt hoa lên, lỏng hở cánh tay thần “Khố Đen” lẹ luồn nhanh vào bụng địch, Chuyển thần lực, đội bổng trăm cân thịt Quay một vòng và quật ngửa tênh hênh Tiếng hò reo vang rộn cả sân vườn Hoan hô kẻ vừa dành chiến thắng.” Tất cả vừa lắng nghe vừa cảm thấy êm tai. Lúc sau, hai tên Khố đen, Khố đỏ đứng dậy. Mọi người dần đổ dồn ánh mắt về Thành. Đoàn người vây xung quanh, Thành xua tay: “- Đi ngang qua, cứ tiếp tục!” Định bước đi. Tên “ Khố Đen“ giơ tay chặn lại. “- Các hạ là ai? Sao tự dưng xông vào sơn trại. Tại hạ Nguyễn Kha là trại chủ, tuy xuất thân trộm cắp nhưng cũng không phải kẻ lỗ mãng. Nếu có lý do chính đáng thì Kha sẽ thả các hạ đi, còn không nêu được lý do th xin các hạ lưu lại đây. Để anh em được hầu hạ.” Nguyễn Kha qua bài thơ vừa nghe, cũng biết kẻ xuất khẩu thành thơ được như vậy, chắc là kẻ kì tài. Sơn trại đang quy mô phát triển, giữ được kẻ này sau có lợi. Nên muốn bắt lại. Xác nhận đươc kẻ này là người cầm đầu. Thành cũng tươi cười nói: “ Nghe danh Trại chủ đã lâu, muốn đến đầu quân. Nhưng trước hết phải lãnh giáo kiếm pháp của Trại chủ, thì Thành mới khâm đầy quy phụng được.” “ Haha.” Nguyễn Kha cũng cười lớn, híp mắt nói: “ Được thôi. Nếu thua xin mời các hạ lưu lại, còn thắng xin mời đi.” Rồi cầm lấy kiếm, lao đến. Thành cũng không chậm, kiếm ra khỏi vỏ. Hai thanh kiếm va nhau, tiếng sắc bén vang lên. Thành đảo mũi kiếm khẽ chếch. Lao nhanh, đâm thẳng yết hầu. Nguyễn Kha toàn người run lên, kiếm pháp quá nhanh và quá mạnh, miễn cưỡng nở nụ cười: “ Tài nghệ không bằng. Các hạ thật cao siêu.” Thành mỉm cười không nói, đút kiếm vào vỏ. Quay người bước đi. Nhưng chưa được một bước. Đã có một đoàn người vây quanh, Thành khẽ nhíu mày, trong bụng lại nở hoa: “ Ý này là sao.” Nguyễn Kha cười đáp: “ Để các hạ đi, ta thật không yên tâm, chi bằng lưu lại nói chuyện.” Rồi đồng loạt lao lên. Thành dũng mãnh, quét kiếm xung quanh. Nguyễn Kha và Nguyễn Thi thiếp thân bao quanh, Thành tỏ ra khá chật vật. Bỗng Thành xoay kiếm, mặc cho ánh kiếm Nguyễn Thi chém tới. Mũi kiếm lao thẳng yết hầu. Nguyễn Kha ngã xuống tắt thở, bả vai Thành cũng bị chém sượt qua đẫm máu. Nhìn thấy Trại chủ đã chết, quân lính xao động. Bỏ mặc vết thương. Thành điên cuồng chém tới. Xác người đổ như ngả dạ, ánh mắt Thành đỏ lên như máu. Bắt lấy Nguyễn Thi, Thành chặt đứt tứ chi. Chân dậm lên người hỏi: “ Vàng bạc, châu báu ở đâu. Nói ra ta tha cho một mạng.” Nguyễn Thi tứ chi đứt gãy, nhìn anh mình sinh cơ không con, đôi mắt đỏ gầu quát: “ Anh em ta, không gây sự với nhà ngươi. Sao ngươi làm vậy.” “ Haha.” Thành cười lớn. “ Ngươi không gây tội ta nhưng gây tội với đồng bào ta. Ta thay trời hành đạo.” Rồi dận mạnh lên ngực, quát: “ Nói mau.” Nguyễn Thi gầm lên: “ Có chết ta cũng không nói.” Rồi cắn luoeix tự tử. Nhìn Nguyễn Thi tự tử, Thành khẽ thở dài. Tựa lưng vào vệ cửa. Dịt vệt thương rồi bâng quơ hỏi: “ Mr Tí, có gì trị thương không. Ta mất máu nhiều quá.” Mr Tí châm chọc: “ Ngưoi cũng giết nghiện ạ. Có thì có đó. 100 lượng/1 viện.” Nhìn túi gần trống rỗng. Thành kéo lê người lục xoát. Lúc sau khi bước đến căn phòng khá tồi tàn. Thành đạp cửa. Bên trong hoàn toàn đối ngược. Nụ cười tươi rói. Thành nói: “ Cho ta một viên đi.” “ Không đủ.” Mr Tí lạnh lùng đáp. Thành á khẩu, chỉ vào đống bạc trước mặt: “ Đây chứ đâu, sao không đủ.” Mr Tí cười: “ Chưa thoát nguy hiểm. Của cải chưa tính.” Nghe xong, Thành vừa nâng cao đề phòng. Thì hàng loạt mũo tên từ cơ quan bên vâch phóng ra. Thành vật lộn chốn tránh, người như suy nhược do mất máu quá nhiều. Biết cứng đối cứng không nổi. Thành đi ra. Lúc sau, thành chợt phât hiện, căn phòng bên trong đương như nhỏ hơn diện tích bên ngoài. Cầm kiếm. Rạch ngang vách, một đầu thông đạo hiểna. Thành chui vào và an toàn đi tới bên trong. Nằm gục xuống. Thành uể oải: “ Mua được chưa.” Mr Tí cười: “ Được.” Rồi một viên thuốc nhỏ xíu xuất hiện, Thành cho luôn vào nuốt. Dần dần vết thương khép lại. Cả người tinh thần cũng tỉnh táo. Thành khẽ thở phào. Nhưng vấn đề đặt ra, là sao cầm hết và mang theo. Mr Tí nói, giọng đầy ý cười: “- Tiêu phí.... tiêu phí.... Không....cho ta vay.....ta mua đồ.” Thành bĩu môi: “- Cho mi vay....150 % / ngày. Không mơ đó. Mà mi cần tiền làm gì.” Mr Tí nhăn nhó: “- 150%... mi định cho vay lãi cắt cổ à... cút đi... cút đi... kiệt sỉ.... Mua mấy con chip bị nổ hỏng..... nâng cấp hệ điều hành.... mua đồ mặc cho lung linh..” “- Haha, bớt bóng đi ba. Mà m là ai mà cũng phải mua. Anh đọc truyện, hệ thống nào cũng toàn năng lắm mà. Sao chú mày cùi mía.” Mr Tí khinh bỉ: “- Ta duy nhất hệ thống chưa bị cài gán mã. Sống chết do mi, mi sống ta sống. Chứ mấy cái cùi bắp kia. Sở hữu nó, mi cũng chỉ như trò chơi của đứa làm ra... hết làm nhiệm vụ... trừng phạt... Vô phúc, ta va vào mi. Nghèo. Có tiền, ta mua bổ sung chức năng. Ta tự hoàn thiện, thích thành kiểu gì là do ta, ai như bọn cùi kia. Cả đời chỉ phát triển có 1 mục tiêu. Xì” Nghe lời hệ thống, Thành cũng minh bạch ra nhiều điều...