Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 29 : Bắt đầu (2)

Ngày đăng: 16:43 04/08/19

Gần một tuần, cuộc sống như lên tiên, những thứ mới mẻ luôn khiến con người đê mê và luân hãm. Một biểu chiều, Thành đang ngồi ngắm cảnh sau một hồi hoạt động, bỗng Tèo bỗng đến thưa: “ Bẩm công tử, mọi chuyện đã sàng lọc xong. Có 8 người vượt qua bao gồm: Lê Long Đĩnh, Lý Công Uẩn….. Và…” Nhìn nét ngập ngừng, Thành phủi tay: “ Vậy an bài cho tập luyện cùng bọn Nguyễn Nhất, Nguyễn Nhị….Mà ngươi có việc gì, cứ nói đi.” “ Công tử không nên quá đắm chìm, dục vọng co thể…” “ Ta tự biết chừng mực. Tối gọi Tít và Mít đến để bàn bạc.” “ Vâng.” Đợi Tèo đi, Thành liền hô: “ Tí tí ơi ơi Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.” “ Kinh nha, văn vẻ nghê đó, có chuyện ư.” “ Có, Ta đang cần vài gián điệp cao cấp cho một vài nhiệm vụ, những đứa trẻ kia chưa thể dùng được.” “ Có thì có, gần 3000 lượng, 3 người. Tình báo cấp độ 2, nếu muốn max cấp 5 để được như Phạm Xuân Ẩn, Phạm Ngọc Thảo…… thì 50k lượng 1 người.” “ Mua tạm gói 3000 lượng kia đi.” Một lúc sau, ba người xuất hiện, đồng thanh hô: “ Tham kiến chủ công.” “ Sau gọi ta là công tử. Đống sách trên bàn là tài liệu về thời này và chữ viết. Các ngươi đọc qua để biết thông tin, tối ta sẽ cho người gọi và giao nhiệm vụ.” “ Vâng.” ………………… Ban đêm, trong hậu viện. Bẩy người ngồi châu đầu ban bạc. Thành bắt đầu: “ Mọi người đã xem qua tài liệu ta đưa, vậy các ngươi có ý kiến gì.” “ Thưa công tử, việc để A1( tên của ba tình báo, lấy bí danh là A1, A2 và A3) xâm nhập Indrapura(1) tuy có thể nhưng lâu, chúng ta cần tạo cơ hội.” Tèo thưa. “ Vậy ngươi nghĩ lên làm gì.” “ Có thể bảo Lê Hoàn dấy binh đánh phạt. Nhân cơ hội cho A1 lập công.” Tít chen ngang: “ Nhưng như vậy có thể gây lên sự chú ý của nhà Tống, chúng ta còn nhỏ yếu nên phải xem chừng.” Mọi người đều trầm ngâm, bỗng A2 nói: “ Có thể theo tin tức rò rỉ, nô tài vừa nhận được từ Lê Hoàn, thì hình như nhà Lương và nhà Tông đang có xích míc. Đây là thông tin.” Cầm báo cáo, đọc việc quân Lương đang đánh chiếm liên tục các thành trì nhà Tống, tiến sát bao vây Thiền châu. Ngẫm nghĩ lúc, Thành sực nhớ tới sự kiện về hiệp ước Thiểm uyên(2). Bỗng cười to và nói: “ Trời cũng giúp ta.” Rồi bắt đầu giảng giải suy đoán. Thời cơ đến, mọi việc không chậm chễ. Ngay trong đêm cả 5 người bắt đầu rời đi. Chỉ còn Tèo ở lại huấn luyện lũ trẻ. ........ Sáng sớm hôm sau, trên điện. Lê Hoàn hỏi: “ Theo tin tức Lê Hải báo cáo về từ. Hàng năm quân Chăm đều cho quân quấy phá biên giới. Dân chúng khổ vô cùng. Khi ta tiến thì chúng rút, khi ta lui chúng lại càn quấy. Rất nhiều lần ta muốn xuôi nam, một lần diệt ngọn. Khổ nỗi, trong nước thì con cháu họ Đinh quấy phá, sơn tặc khắp nơi….. . Nhưng lần này thì quá quắt. Chúng dám xông vào nước ta. Đồ thành. Các khanh có cách.” Phạm Cự Lượng vội tâu: “- Xin bệ hạ cho thần 5 vạn quân, thần xin đi bình Chăm pa. Lấy thủ cốc Ba Mỹ Thuế và Ngô Nhật Khánh.” Lê Hoàn cười: “ Việc điều binh là có nhưng phải xem xét mang đi bao nhiêu. Nếu quá nhiều, tạo cơ hội cho họ Đinh quấy phá và quân Tống xâm lược thì được không bằng mất.” Thiền sư Vạn Hạnh nói: “ Bệ hạ yên tâm. Hôm qua, Hắc vệ quân đã trình, theo tin báo về, Quân Tống đang bị Quân Liêu ép sát kinh thành. Mặt khác, thủ lĩnh nhà Đinh là Đinh Tráng đã bị bắt, nên quân Đinh sẽ không có động tĩnh lúc này. Còn sơn tặc chỉ cần tăng cường giới nghiêm thành trìn sẽ không có chuyện. Nên có thể mang 5 đạo quân là tối đa. Mọi việc sẽ ổn.” Lê Hoàn không đáp, hỏi lại quần thần: “ Các khanh thấy như thế nào.” “ Nên Đánh.” “ Đánh cho chúng biết uy danh Đại Cồ Việt.” “ Rất tốt. Thái Sư hãy về tập hợp 4 đạo quân, chuẩn bị đầy đủ thuyền và quân lương, tháng sau sẽ xuất phát. Mặt khác Lý Hòa mang thư sang nói với nhà Tống về việc càn quấy của Chăm pa, nên nước ta quyết định mang quân ra đánh, kéo chân được lúc nào thì hãy lúc đó.” “Rõ.” Cả hai đồng thanh. “ Bãi triều.” ............. Lúc này ở kinh đô Indrapura, vua Ba Mỹ Thuế và Ngô Nhật Khánh đang ngồi nói chuyện. Ba Mỹ Thuế khà khà: “- Hàng Đại Cồ Việt thật cực phẩm. Nếu không có Quân sư, đời ta, đâu tận hưởng điều tuyệt vời đó. Haha.” Ngô Nhật Khánh cười, không trả lời, nói: “- Trong Hoa Lư còn có cực phẩm hơn. Nếu ngài thích thì ta có một kế.” Rồi rỉ tai nó nhỏ. Ba Mỹ Thuế nghe xong, vỗ đùi bôm bốp: “- Hảo, Hảo. Quân sư thật đa tài.” Ngô Nhật Khánh cười cười rồi cáo lui. .............. Về đến phủ Quân sư, Ngô Chiến đã vội vàng nói: “- Thưa phụ thân, gây ra việc hẳn sẽ chọc tức Lê Hoàn. Nhưng binh lính của Chăm pa đông và hỗn loạn. Chúng ta mới chỉ nắm được quyền chỉ huy của 2/3 quân đội. Chỉ cần thêm 2 năm nữa, sẽ nắm được toàn bộ và hoàn toàn có khả năng san bằng được Đại Cồ Việt. Nếu bây giờ, thì con e hơi sớm.” Ngô Nhật Khánh trầm giọng nói: “- Không đánh thì không bao giờ còn cơ hội. Mấy hôm trước, ta có nhìn sao. Trời Nam sinh dị tượng, kết hợp với tin tình báo về vị Quốc Công trẻ tuổi kia. Nếu không nhanh thì không có cơ hội.” Rồi ngửa mặt lên trời thét lớn. ……………………… (1): Indrapura (chữ Phạn: इन्द्रपुरम् / Lôi-điện thành, chữ Hán: 同陽國 / Đồng-dương quốc, 新同隆國 / Tân-đồng-long quốc) là một thành quốc tồn tại trong giai đoạn 657 - 1471, đồng thời giữ vai trò kinh đô Champa. Vị trí Indrapura ứng vớ địa phận làng Đồng Dương (huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam) hiện nay. (2): Hiệp ước thiểm uyên là hiệp ước ngừng chiến được kí bởi Vua Liêu ( Liêu Cảnh Tông) và Thái Hậu Liêu ( Tiêu Xước) với Tống Chân Tông •Biên giới hai nước để như trước. •Tống chủ xưng là anh, Khiết Đan chủ xưng là em. Tống Chân Tông dùng lễ thúc mẫu đối với Tiêu thái hậu. •Mỗi năm Tống tặng cho Khiết Đan 10 vạn lạng bạc, 20 vạn xúc lụa.)