Dòng Máu Lạc Hồng
Chương 32 : Chiến đấu (2)
Ngày đăng: 16:43 04/08/19
Một chút bất ngờ nhưng Lê Hoàn cũng khẽ gật đầu. Lúc sau, Ngô Chiến bước vào, nhìn thấy trong doanh trướng chỉ có Lê Hoàn và Phạm Cự Lượng liền nói:
“- Ngô Quân sư đã phát quang khu rừng cửa Bắc. Muốn cùng ngươi quyết chiến 1 trận bên ngoài kinh đô Indrapura. Mọi thứ đã nói trong thư. Nếu như là đấng nam nhi thì hãy đến.” Rồi ném thư về phía Lê Hoàn. Quay người bỏ đi.
Lê Hoàn sẵn tâm trạng không tốt, nhìn thấy như vậy, quát:
“ Bắt hắn lại cho ta.”
Nhanh chóng, Ngô Chiến bị trói lại, vẻ mặt vẫn dửng dưng. Lê Hoàn rút kiếm chĩa thẳng Ngô Chiến, nói:
“- Lũ mọi rợ, Không hiểu lễ nghĩa. Dám khinh thường Trẫm.”
Ngô Chiến khinh thường, nhổ nước bọt về phía Lê Hoàn rồi nói: “ Thắng thua chưa định, đến cuối cùng xem kẻ rơi đầu là ai. Haha.”
Lê Hoàn căm tức, rồi vung kiếm lên chém, thấy vậy, Phạm Cự Lượng vội tâu:
“- Thưa bệ hạ, hai nước đánh nhau, không chém sứ giả.” Rồi tiến lên nói thầm: “ Thưa bệ hạ, thần thấy hắn có 8 phần giống Ngô Nhật Khánh.”
Lê Hoàn khẽ gật đầu, cất kiếm rồi hỏi:
“- Ngươi và con chó Ngô Nhật Khánh quan hệ như thế nào?”
Nghe vậy, không còn bình tĩnh, Ngô Chiến tức giận, quát:
“- Cấm xỉ nhục phụ thân ta. Dù phải li vong, nhưng phụ thân ta còn tốt gấp trăm lần kẻ đạo đức giả như nhà ngươi. Giết ân công đoạt vị.”
Lê Hoàn nghe vậy căm tức, nhưng nén lại, nói:
“ Trẫm là nước lớn, hiểu đạo lí văn hóa. Coi như lần này tha ngươi một mạng. Về bảo phụ thân ngươi nhớ rửa cổ sạch sẽ, đợi ta.”
Rồi sai quân lính, áp giải Ngô Chiến ra khỏi doanh trại.
…………….
Đợi Ngô Chiến đi khỏi, Lê Hoàn cầm lấy lá thư đọc rồi đưa cho Phạm Cự Lương, một lúc sau hỏi:
“- Khanh thấy thư này tin được không.??”
Phạm Cự Lương đáp:
“- Từ lời lẽ trên bức thư. Thì xác nhận đây là bút tích của Ngô Nhật Khánh. Hắn vẫn khá ngông cuồng. Ngoài ra việc dám để chính con trai mình đưa tin. Có thể thấy Ngô Nhật Khánh đã đến cùng. Muốn liều chết cắn liều.”
Lê Hoàn thở dài:
“- Hắn cũng là 1 kẻ “kiêu hùng.” . Chỉ tiếc là....”
Rồi quay lại bảo Phạm Cư Lượng:
“- Hãy theo hắn nói đi. Sắp xếp cho trẫm 1000 quân tinh nhuệ.”
“- Nhưng việc này....” - Phạm Cự Lượng đáp.
Lê Hoàn phủi tay:
“- Việc này Trẫm đã quyết. Giữa trẫm và hắn cũng nên có 1 trận tranh tài.”
...........
Từ lúc Ngô Chiến đi, Ngô Nhật Khánh đứng ngoài cửa , nhìn về phương xa đầy lo lắng. Gần 1 tiếng sau, khi thấy Ngô Chiến trở về bình an, thở phào nhẹ nhõm:
Ngô Chiến vội vàng tiến đến báo:
“- Bức thư con đã đưa tận tay Lê Hoàn. Chắc hắn sẽ đến, thưa phụ thân.”
Bỗng “ Đùng”, đầu óc Ngô Chiến choáng váng rồi ngất đi. Một bóng người bước lại.
“- Thưa chúa công, công tử đã ngủ say.”
Nhìn Ngô Chiến, Ngô Nhật Khánh rơm rơm nước mắt nói:
“- Mai cũng là trận chiến cuối cùng. Điềm dữ sẽ lớn. Ta không muốn dòng họ Ngô phải diệt tuyệt nơi đất khách quê người. Mai nhân lúc hỗn loạn, ngươi đưa công tử và Ngô Khá ( cháu nội Ngô Nhật Khánh) xuôi ra Bắc. Nhờ cậy chú ta, Ngô Chân Lưu. Hãy để bọn họ sống một cuộc sống bình yên đi.” Rồi rút trong người ra miếng ngọc bội, tiếp:
“- Đây là bảo vật gia truyền của dòng họ Ngô, khi Ngô Khá lớn. Hãy trao cho nó. Hãy dạy nó, cách tự hào về dòng máu của mình.”
Bóng đen định nói. Ngô Nhật Khánh phất tay:
“- Đi chuẩn bị đi, không muộn.” Rồi tiến vào cung gặp Ba Mỹ Thuế.
............
Trong hoàng cung xa hoa, Ba Mỹ Thuế đang vui chơi, thưởng loạn. Một tên thái giám vào tâu:
“- Thưa quốc vương, Quân sự muốn gặp người.”
Ngô Nhật Khánh bước vào, thấy Ba Mỹ Thuế vẫn ngự dụng, khe cau mày rồi nói:
“- Mai xin nhà vua, hãy cho phép thần thân chinh cầm quân đánh giặc.”
Khẽ giật mình, nhưng nghĩ nghĩ một chút, những cô gái lại nhõng nhẽo. Ba Mỹ Thuế đáp:
“- Chuẩn.”
Rồi tiếp tục lao vào tận hưởng.
........
Ngô Nhật Khánh ảo não rời hoàng cung. Tiến về doanh trại, tướng Ba Mỹ An nghênh đón:
“- Không biết Quân sư, đến đây có việc gì.”
Ngô Nhật Khánh cười đáp:
“- Bệ hạ đã sai ta, trực tiếp cầm quân nghênh địch. Không tin, tướng quân có hỏi A Lợi( thái giám thân cận của vua Ba Mỹ Thuế)”
Đánh mắt thăm hỏi, được A Lợi thừa nhận. Ba Mỹ An đưa binh phù cho Ngô Nhật Khánh.
Vân vê binh phù, Ngô Nhật Khánh khẽ mỉm cười nói:
“ Tướng quân chuẩn bị cho ta 1000 quân tinh nhuệ. Mai ta sẽ thân chinh cầm quân đi đánh giặc. Tướng quân hãy bảo vệ thật tốt cho nhà vua. Bất cứ lúc nào, ngươi cũng chuẩn bị tường hợp xấu nhất là đưa nhà vua đi trốn.”
“ Rõ.”
Lúc sau, 1000 người nhanh chóng được tập hợp, nhìn đoàn người chỉnh tề, Ngô Nhật Khánh nói:
“- Các ngươi ở đây, ai cũng có gia đình, ai cũng mong mỏi cuộc sống hoà bình. Nhưng lũ giặc phương Bắc( Đại Cồ Việt) đang nhăm nhoe muốn xâm lược nước ta lần nữa. Chúng muốn cướp đoạt của cải, giầy xoé lên nhân dân ta. Giết hại gia đình và bạn bè chúng ta. Nhưng không. Chúng ta không thể chấp nhận. Chúng ta phải đứng lên. Giết cho lũ giặc đó khiếp sợ.”
“- Giết.” Binh lính đồng thanh hô.
“-Giết cho chúng thấy, nhân dân ta anh hùng.”
“- Giết.”
...
“- Giết.”
.............
Cùng lúc đó, Lê Hoàn đứng trước hơn 1000 quân tinh nhuệ được tuyển chọn kĩ lưỡng, nói:
“- Lũ mọi rợ luôn quấy phá biên giới nước ta, dân chúng khổ vô cùng. Mới đây, chúng còn tràn vào cướp bóc, cưỡng hiếp và giết nhân dân chúng ta. Chúng ta đã nhiều lần nhân nhượng. Nhưng càng nhân nhượng, chúng càng lấn tới. Nay, ta thuận ý trời, đem quân sang dẹp lũ mọi rợ. Để dân chúng thanh bình. Giết để chúng biết cái uy của Dân tộc ta.”
“-Giết.”
“-Giết.”