Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 34 : Hồi kinh

Ngày đăng: 16:43 04/08/19

Dù chiến thắng, nhưng không lấy một ai vui, cửa kinh đô Indrapura vội vã đóng chặt. Ngoài thành, binh lính Đại Cồ Việt dìu lấy nhau băng bó, những người còn lại đào hố, bắt đầu chôn cất đồng đội, bầu trời âm u. Lê Hoàn quỳ gối bên xác Phạm Cự Lương, nước mắt tuôn trào như thác đổ, không một ai dám đến gần. Chạng vạng tối, khi trời gần khuất núi, Phạm Linh khẩn trương tiến lại: “ Trời sắp đổ mưa, xin bệ hạ tiến vào doanh trướng nghỉ ngơi.” Lê Hoàn vẫn lặng yên, lúc sau thở dài: “ Ừm, ngươi sai người đóng một cỗ quan tài tốt nhất cho Thái sư. Mặt khác ngươi đem xác Ngô Nhật Khánh vất xuống biển.” “ Rõ.” …………….. Một đêm dài dằng dặc, Lê Hoàn bị những kí ức mơ hồ cắt ngang, giấc ngủ không yên ả. Sáng hôm sau, vầng mắt quâng thầm, cả người uể oải, nhưng cũng như ngộ ra nhiều điều. Uống chén thuốc an thần mà thái y mang tới, sau đó sai người truyền gọi toàn bộ tướng lĩnh đến. Trong doanh trướng mọi người tập trung đông đủ, Lê Hoàn lên tiếng: “ Lần này tuy thắng lợi gần như lắm chắc. Nhưng cũng tổn thất nặng nề. Các ngươi nói xem vì sao.” Phạm Linh đáp: “ Theo thần suy đoán, do quân ta hành quân xa, mệt nhọc cộng với việc đánh giá sai sức mạnh quân Chăm pa.” “ Ừm. Còn ai có ý kiến gì khác.” Lê Hoàn tiếp. Trong doanh trướng im ắng trôi đi, Lê Hoàn sắp phát tác, thì một tướng lĩnh vội tâu: “ Theo thần còn có lí do khác là sau khi thắng Tống, tướng lĩnh ta đã chủ quan, không trau dồi thêm tri thức. Những người không có tài cũng được làm chỉ huy, chỉ vì quan hệ tốt.” Dường như nói trúng tim đen, vài vị cúi đầu, Lê Hoàn nói: “ Việc đó để về nước sẽ cải tổ quân đội, đây cũng là một bài học. Lần đánh Tống ta cũng không mất mát nhiều như thế nào. Ta nghĩ, hai ngày nữa sẽ công phá Indrapura, lấy máu của người Chăm để tế Thái sư và những người đã thiệt mạng dưới tay chúng. Các khanh nghĩ thế nào.” “ Đánh. Lấy máu người Chăm tế linh hồn người đã mất.” “ Trả thù cho Thái sư và những người dân vô tội.” Hàng loạt tướng lĩnh đồng thanh hô. “ Được rồi.” Lê Hoàn ra tiếng im lặng “ Các ngươi đi chuẩn bị, ta muốn nghỉ ngơi.” “ Rõ.” Các tướng lĩnh đồng loạt hô rồi lục tục rời đi. Lê Hoàn ngả mình ngủ thiếp. ……………… Hai hôm sau, những người lính sĩ khí oai nghiêm, đầu đeo khăn trắng, đứng thành từng hàng trước kinh đô Indrapura, mắt đỏ ngầu như sói chỉ chực chực ăn tươi nuốt sống quân thù. Những bính lính Chăm pa thủ thành cũng bị sĩ khí quân Đại Cồ Việt làm cho run sợ. Lê Hoàn gõ trống trận ba tiếng rồi thét lớn: “ Lên.” Quân Đại Cồ Việt dũng mãnh lao lên. Những mũi tên từ trên thành bắt đầu phóng ra như mưa, nhưng những người lính vẫn lao lên điên cuồng không sợ chết, người này ngã xuống, người khác lao lên thay. Cuộc tấn công điên cuồng như vũ bao. Xác người chất cao như núi, máu chảy lênh lánh như sông, thịt người trộn lẫn đất, một địa ngục trần gian. Chỉ trong buổi sáng, gần 2 vạn người ngã xuống. Đúng mười hai giờ trưa, Lê Hoàn cho quân rút lui. Binh lính Chăm pa cũng nằm nhoài xuống hổn hển. Tuy chiếm lợi thế, nhưng sự tấn công không ngừng nghỉ cũng khiến quân Chăm tử thương vô số. Các binh lính bắt đầu thay phiên nhau đi ăn. Nhưng miếng cơm trưa kịp đút, tiếng tù và vang lên, quân Đại Cồ Việt lại tiến công. Quân Chăm pa nháo nhác trở lại vị trí. Tuy bất ngờ, nhưng vẫn không thể công phá cửa thành. Lê Hoàn đi di lại lại trong doanh trướng, cau mày hỏi: “ Nên làm như thế nào, không thể tiếp tục chồng mạng được.” “ Thần có cách.” Một tên tướng lĩnh tiến lên nói. “ Cách gì.” “ Chúng ta sẽ ngăn dòng nước và thả độc vào. Chỉ cần bao quanh, không cho dòng nước cũng cấp cho Indrapura thay đổi thì sẽ chết dần chết mòn. Y thuật của Chăm pa không phát triển, nên khó thể chữa khỏ. Ta sẽ giết dần giết mòn bọn chúng.” “ Được. Việc này giao cho ngươi.” “ Rõ.” ………………. Cứ như vậy, sáng sớm quân Đại Cồ Việt sẽ tiến công. Trong cung điện, Ba Mỹ Thuế: “ Lũ man rợ kia, có công phá được không.” “ Thưa bệ hạ, không, tần suất của chúng ngày càng giảm, kế sách quân sư để lại thật là tuyệt.” Lưu Kế Tông đáp “ Được. Sau việc này, ta sẽ phong tước và đất cho ngươi.” “ Vâng. Đội ơn đức vua.” Nhìn thấy Lưu Kế Tông tay bị thương, Ba Mỹ Thuế quan tâm nói: “ Mọi việc tạm ổn. Ngươi ở nhà tĩnh dưỡng đi. Cho Ba Mị chỉ huy thay.” “ Rõ. Đội ơn đức vua.” “ ừm.” tên thị nữ uốn éo trong lòng, Ba Mỹ Thuế tiếp: “ vậy ngươi ra ngoài đi. Có gì báo với trẫm.” “ Rõ.” …………. Cứ như vậy, gần một tuần sau, lần lượt trong kinh đô có người tử nạn. Các pháp sư trừ tà được mời về, nhưng mọi thứ càng ngày càng tệ hơn. Hơn 2000 người chết trong một tuần, dân chúng hoang mang, quan phủ bất lực, những lời ngoan độc về sự độc ác của nhà vua khiến thần trừng phạt. Dân chúng càng ngày càng điên cuồng hơn. Mặt ngoài phải đối địch, bên trong còn phải đi xử lí, dân chúng làm loạn. Binh lính Chăm pa càng ngày càng mỏi mệt. Nhận được tin tức, Lê Hoàn đứng trước toàn quân nói: “ Thời cơ đã đến, các ngươi có muốn cũng trẫm quyết một trận.” “ Có.” Binh lính đồng thanh hô. “ Vậy, chuẩn bị tinh thần, ngày mai chúng ta quyết chiến.” “ Rõ.” ………….. Sáng sớm, binh lính Chăm pa đang uể oải ngặm bánh bao, chuẩn bị 10 giờ đón tiếp quân Đại Cồ Việt. Gần một tuần nay, mọi thứ dường như thành thông lệ. Bỗng một tiếng gầm vang động. Hơn 2 vạn quân Đại việt lao lên. Binh lính Chăm pa hốt hoảng gọi cứu viện. Nhưng không kịp, cửa Thành Indrapura bị công phá. Các binh lính tràn vào bên trong đánh giết, sự thiện chiến lộ ra, quân Chăm pa bắt đầu thua tan tác, bỏ chạy, quân lính không đuổi theo, chỉ quay ra điên cuồng đồ sát dân thường, tiếng oán hận thấu tận trời xanh. Ba Mỹ Thuế hốt hoảng dưới sự bảo vệ của Lưu Kế Tông bắt đầu bỏ chốn. Những người khác cũng bỏ chạy theo, chen chúc, dãm đạp lên nhau chết vô số. Cả kinh thành đông đúc, bỗng hóa hoang vu, xác người vất vưởng, những ngôi nhà cháy rụi. Khung cảnh hoang tàn. Những chiếc xe trở đầy vàng bạc lần lượt bị kéo đi. Rồng rắn nối đuôi gần 1 cây số. Sau khi chém hả hê, Lê Hoàn cũng cho quân rút lui, nghỉ ngơi buổi tối rồi bắt đầu kéo về nước. …………. Chuyến đi về vô cùng thuận lợi, không gặp bất kì một trở ngại nào. Gần hai tuần lễ, Quân đội đã về kinh. Ai ai cũng đeo khăn trắng, sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Những chiếc xe lần lượt được kéo vào quốc khố. Mọi thủ tục rườm rà bị bỏ qua. Một chiếu chỉ ban ra. Cả nước bắt đầu treo cờ rủ để tưởng niệm cái chết của Thái sư Phạm Cự Lượng. Mọi việc bàn giao xong xuôi, Lê Hoàn đổ bệnh. Mọi chuyện quốc sự giao cho Thiền sư Vạn Hạnh và Đại sư Khuông Việt quản lí. Ngay trong đêm, một chiếc xe ngựa lặng lẽ rời kinh tiến về Thiên Địa Hội. Ps: Cầu ủng hộ, cầu nhận xét.