Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 55 : Anh hùng cứu mĩ nhân

Ngày đăng: 16:43 04/08/19

Hai người như gặp đã lâu, uống hết bình này sang bình khác. Khi trời dần tối, Nguyễn Hạo mặt đỏ ngầu, bước đi chệch choạng, lèm bèm nói:
“ Cho đệ li nữa, đệ chưa say.”
Thành gật đầu:
“ Được, được, đệ chưa say. Có gì nói xem đệ trọ đâu, để ta đưa đệ về, rồi uống tiếp.”
Nguyên Hạo gạt tay:
“ Huynh….huynh lừa đệ…Ông chủ đâu…thêm chum nữa.”
Vừa nói xong, liền nằm ngục xuống. Thành chỉ lắc đầu cười khổ.
Bỗng một tiếng hét thé tai từ Minh Nguyệt ( cô con gái chủ quán, kiêm luôn tiểu nhị.). Tất cả dồn dập quay lại nhìn, thì đã thấy một tên công tử mặt đầy dâm dê cười khà khà:
“ Haha, đúng là kiểu bản thiếu gia thích.”
Những tên chân chó cũng nhao nhao:
“ Được Tô thiếu để ý là phúc mười đời nhà cô, còn tỏ ý.”
“ Số hưởng, còn không mau tạ ơn Tô thiếu.”
Ông chủ quán hốt hoảng chạy lại:
“ Không biết tiểu nữ đã làm gì sai, kính xin khách quan bỏ qua.”
Tố Liêm cười, chỉ vào vệt nước trên áo nói:
“ Cô nương đã đổ mắm lên áo của ta, ta muốn bắt cô ta vê giặt, có được không?”
Minh Nguyệt đôi mắt rưng rưng nước mắt, nói:
“ Bọn chúng cố tình, không phải con.” Rồi òa khóc nức nở.
Tô Liêm nghe vậy, quay sang xung quanh hỏi:
“ Các ngươi thấy ai đổ mắm lên người ta.”
Mọi người xung quanh tránh xa xa, chỉ có những tên chân chó, nhao nhao:
:” Chính mắt ta nhìn thấy cô ấy đổ.”
“ Ta cũng vậy.”
Ông chủ quán biết kẻ đến không thiện, thấp giọng nói:
“ Không biết bao nhiêu, khách quan cho xin giá, tiểu nhân xin đền ạ.”
Đáp lại chỉ có những tiếng cười lớn: “ Haha.”
Một tên nhanh nhảu:
“ Đồ chính Hoàng thượng đích thân ban tặng, há có tiền mà đền được.”
Một tên khác, tiếp:
“ Mở mắt chó ra mà xem, đây là công tử Tô Liêm con trai của tướng quân Tô Giám,……”
Lời chưa nói xong, bỗng bị đạp bay ra ngoài, miệng rớm máu, Nguyên Hạo quát:
“ Ồn ồn cái lìn, không biết lão tử đang uống ư.”
Hành động của Nguyên Hạo quá nhanh, Thành không theo kịp, đúng là khi say, mỗi người đều có thể là một tiểu “ siêu nhân.”
Tên chân chó, quệt miệng còn rớm máu, ôm chân Tô Liêm mà khóc:
“ Công tử, trả thù cho tiêu nhân với.”
Tô Liêm nhìn kẻ phía trước người nồng nặc mùi rượu, cũng không muốn dây vào, đạp tên chân chó ra nói: “ Được rồi, để ta.”
Rồi tiến lại, nở nụ cười nói:
“ Không biết vị huynh đệ có thể lùi sang một bên được không. Dù sao chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Còn việc làm ồn, tại hạ xin mời huynh đài về phủ, uống rượu Trúc diệp thanh coi như tạ lỗi.”
Tưởng nói xong, người phái trước cũng biết ý, ai dè, Nguyên Hạo sẵn hơi men, đạp ngay giữa bụng, nói:
“ Lải nhà lải nhải, cút đi cho lão tử.”
Tô Liêm bị đạp ra xa, bay đập vào cửa, thổ huyết, các tên chân chó nhao nhao lo sợ, hét lên:
“ Công tử, công tử…”
“ Người đừng có chết….”
Sẵn bực mình, Tô Liêm quạt tai nói:
“ Ở đó mà kêu gào. Mau xông lên bắt hắn lại cho ta.”
Nguyên Hạo sẵn hơi men, tả đột hữu xung, đánh cho tất cả bọn chúng bần dập. Thấy vậy, Tô Liêm quát:“ Đi.”
Rồi nhìn chòng chọc vào Nguyễn Hạo nói: “ Ngươi hãy đợi đấy.”
………….. Nhìn chiến trường hoang tàn, bàn nghế lộn xộn, khách nhân bỏ đi hết. Ông chủ lắc đầu. Minh Nguyệt lâu nước mắt tiến lại:
“ Tạ ơn hai vị công tử đã cứu giúp.”
Nguyên Hạo cười lớn rồi gục xuống, Thành lắc đầu nói:
“ Đã gây phiền phức cho ông chủ. Tên kia không phải dễ trêu, chúng sẽ còn quay lại.”
Ông chủ thở dài:
“ Lão tên Lý Tà, người Giang Nam. Cũng vì chốn tránh những kẻ như vậy, mà bỏ chốn đến đây. Muốn mong một cuộc sông yên ổn. Vậy mà……”
Thành gật đầu:
“ Hai anh em tôi cũng là kẻ tứ xứ, chủ yếu du ngoạn, lên không lo. Nếu bác không chê, thì tôi sẽ nhờ ông anh làm buôn bán với Đại Việt, cho bác quá giang sang đó, định cư. Bác chỉ cần nói, Minh Nguyệt là em gái tôi là được. Dù nơi đó chưa phát triển, nhưng sẽ yên ổn.”
“ Được. Ta cũng chỉ mong yên ổn mà thôi.” Lý Tà nhanh chóng đáp.
“ Vậy bác chuẩn bị đi, ta dẫn đi luôn, kẻo không kịp.”
Lý Tà lắc đầu:
“ Đi luôn thôi, ta cũng đến đây buôn bán bằng đôi bàn tay trắng, chỉ có mạng già.” Rồi quay lại nhìn Minh Nguyệt: “ Con có gì không.”
Cô gái lau nước mắt, gật đầu rồi rút ra miếng ngọc bội, đưa Thành và nói:
“ Tý huynh ấy thức dậy, mong huynh đưa giùm.”
Nhìn con gái động lòng, Lý Tà chỉ biết cười khổ.
Thành cầm lấy, rồi gọi Tèo còn đứng xa xa lại và nói:
“ Ngươi đưa Minh Nguyệt và Lý Tà lên ngay chuyến tầu buôn của Tống Hải sắp khởi hành; đến nơi thì bảo Minh Xưởng ra đón và sắp xếp.”
“ Vâng.” Nhanh chóng Tèo bắt chuyến xe ngựa, đưa hai người đi.
……………….
Trong phủ Tướng quân, Tô Liêm đang được bôi thuốc, miệng vừa xuýt xoa, vừa gằn giọng nói:
“ Thù này không chả, ta thề không làm người.” rồi quay ra quát tên nô tài:
“ Ngươi đi nói với cha ta, nhờ Tống Cảo đem người bắt hai tên đó lại.”
“ Vâng.”
………………….
Lúc sau, Thành cùng Nguyên Hạo ngồi trong quán.
Nguyên Hạo vừa cầm lau lau miếng ngọc Minh Nguyệt để lại, vừa xuýt xoa cười thầm như một tên điên. Thành cũng thật nể, sợ nói nhiều làm hỏng ấn tượng với người đẹp, Nguyên Hạo chấp nhận giả say nằm xuống, đúng là hình tượng mĩ hảo của anh huỳnh cứu mỹ nhân. Tèo vừa đưa đi, hắn đã vùng dậy, gào như điên.
Đang nhâm nhi, li rượu, bỗng Tô Liêm được khênh trên cáng, dưới sự bảo vệ của quan quân trong thành, tiến vào hùng hổ:
“ Bắt bọn hắn lại cho ta.”
Tưởng kháng cự, nhưng Thành và Nguyện Hạo rất phối hợp, đưa tay chịu trói. Tô Liêm cau có nói:
“ Cô gái kia đâu.”
Nguyên Hạo nhổ thẳng bãi nước bọt vào, giọng mỉa mai:
“ Tên chó nhà ngươi cũng muốn gặp cô ấy ư. Haha.”
Tô Liêm tức tối, quát lớn:
“ Nhốt chúng vào nhà lao, nghiêm hình cho ta.”