Dòng Máu Lạc Hồng
Chương 56 : Vượt ngục
Ngày đăng: 16:43 04/08/19
Trong nhà tù trọng điểm của Ung Châu, một phòng giam chật hẹp, ẩm mốc, nằm phía cuối.
Thành và Nguyên Hạo ngồi dựa lưng vào tường, ngáp ngắn ngáp dài.
Nhàm chán, Nguyên Hạo vỗ đét một cái, con ruồi trâu chết rẫy đành đạch, máu toé ra, nói:
“ Huynh cũng rảnh gớm. Đang yên đang lành rủ đệ ngồi tù. Lúc đó mag chạy thì đệ đố cả bố con nhà nó đuổi được.”
Thành khinh bỉ:
“ Rảnh mà. Đang thiếu kích thích, thử cảm giác ngồi tù xem. Đệ sợ sao. Haha.”
“ Xì. Đệ mà biết sợ á. Mơ đi.”
Rồi ngáp một cái nói:
“ Mà tên nhóc Tô Liêm chưa đến à.”
Nguyên Hạo vừa nói xong, cửa phòng giam được mở ra, một bóng người được dìu đưa vào, thấy vậy châm chọc:
“ Haha, nhắc tới Tào Tháo, Táo Tháo đến.”
Thành gật đầu, cười:
“ Sau chắc đốt hương muỗi hắn cũng lên.”
Nghe vậy, giận tái mét, Tô Liêm nín nhịn, cố đặt mình chân nghế. Yên ổn, hắn nhìn lão trung niên bên cạnh, nói:
“ Dùng hình cho ta.”
Tứ Mã gật đầu, lấy từ hộp ra hai bộ dụng cụ bằng đồng còn mới, bên trên là những hàng răng sắc nhọn.
Hai tên lính canh tiến lại, đặt bàn tay Thành và Nguyên Hạo lên, bắt đầu kéo; những mũi răng sắc lẹm chầm chậm tiến đến.
Tô Liêm nhìn vậy, ngồi trên nghế, cười lạnh.
Bỗng “ rắc.”, cả hai bộ dụng cụ gẫy làm đôi. Nguyên Hạo bất ngời, xong cười lớn:
“ Haha, mẹ, Tô Liêm ngươi nghèo đến nỗi phải dùng đồ dởm à.
Túng quá, gọi cha một câu, lão tử cho. Haha.”
Thành chỉ cười nhẹ. Tô Liêm tức giận, hai mắt đầy tơ máu, quát:
“ Chuyện này là thế nào.”
Tư Mã cũng hốt hoảng, thưa:
“ Tiểu nhân không biết, để thử cách khách. Xin công tử yên tâm.”
“ Hừ. Làm cho cẩn thận. Nếu ta không vừa lòng, thì ngươi biết đó.”
Tư Mã vừa lau mồ hôi, vừa nói:
“ Vâng, tiểu nhân biết.”
Rồi bắt đầu hơ nóng hai que sắt trên lửa. Tất cả nhàm chán ngồi đợi, Tô Liêm bứt quả chuối ăn, bỗng nghe giọng mỉa mai truyền lại:
“ Haha, thật không ngờ, đường đường công tử nhà Tô tướng lại yếu sinh li, phải ăn chuối bồi bổ.”
Tô Liêm cầm vỏ chuối đáp thẳng nói:
“ Ranh con, lúc nữa xem ngươi còn cười được không.” Rồi quay ra quát: “ Xong chưa?”
Tư Mã cầm hai que sắt nóng đỏ, vội vã chạy lại:
“ Thưa công tử, đã xong ạ. “
“ Vậy bắt đầu đi.”
Tư Mã cầm que sắt tiến lại, bỗng dẵm vỏ chuối ngã nhào, hai que sắt đâm vào đùi bỏng dát, một tiếng thét lớn:
“ A!, A! Thằng chó nào vất vỏ chuối ra đây.”
Tô Liêm tức tối, đứng lên, đạp lão thẳng vào bụng nói:
“ Bố mày đấy, ngu còn kêu cái l*n “
Rồi quát:
“ Bay đâu, cầm gậy, đánh hai đứa nó cho ta.”
Tư Mã nghe vậy im lặng, ngồi cạnh xuýt xoa, những tên chân chó cầm gậy hùng dũng tiến lại.
Nguyên Hạo thấy vậy cười lớn, châm chọc:
“ Đúng là chủ nào tớ lấy, ngu như chó.”
Nghe vậy, Tô Liêm quát:
“ Đánh thật mạnh vào cho ta.”
“ Rõ.”
Những tên chân chó cật lực ra tay, mồ hôi đầm đìa.
Nguyên Hạo và Thành chả quan tâm, ngồi tám chuyện. Thành nói:
“ Thật thoải mái a.”
Nguyên Hạo cũng gật đầu:
“ Thật tốt, đang đau lưng có kẻ gãi.”
“ Haha. Chẳng phải do có tên tiểu đệ tốt sao.”
Nguyên Hạo quay ra nhìn Tô Lâm nói:
“ Tốt lắm, mai ta thưởng cục xương.”
“ Haha.” Cả hai cùng cười lớn.
Tô Liêm tức nổ phổi, đứng dậy muốn tự tay hành hình, bỗng loạng choạng, vấp vào Tư Mã đang nằm suýt xoa, gã nhào bất tỉnh.
Những tên chân chó như được đặc ân, vội vã dừng tay, nhao nhao chạy đến, lo lắng, đưa công tử đi.
Trong ngục tù vang lên tiếng cười.
............
Màn đêm dần buông, ánh trăng sáng lung linh chiếu rọi vào trong tù, Thành ngâm nga:
“ Ngục trung vô tửu diệc vô hoa,
Đối thử lương tiêu nại nhược hà ?
Nhân hướng song tiền khán minh nguyệt,
Nguyệt tòng song khích khán thi gia.
Dịch thơ:
Trong tù không rượu cũng không hoa,
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ.
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ,
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ.
Nguyên Hạo vỗ tay:
“ Thật phục huynh, xuất khẩu thành thơ. Đúng là văn thơ lai láng, tiểu đệ bái phục.”
Thành cười trừ, nhìn trời còn sớm nói:
“ Chơi chán rồi, cũng phải đi ra.”
Nguyên Hạo gật đầu:
“ Vậy ta vượt ngục thôi.” Rồi đưa tay bẻ gãy song cửa ngoài buồng giam.
Thành lắc đầu:
“ Đi vậy, đơn giản quá.” Rồi chỉ vào bên trong là các phạm nhân khác.
( Nơi đây là vùng biên giới lên những cuộc bắt bớ diễn ra liên miên, cũng là một trong những nơi ngục tù quan trọng của nhà Tống.)
Rồi nói:
“ Thả luôn bọn họ ra đi.”
Nguyên Hạo chấn kinh, nhìn Thành nói:
“ Nhưng bọn họ là kẻ cướp, lưu manh..... Với thả chúng ra, ta rất khó chạy thoát.”
Thành cười:
“ Ta có cách đưa mọi người đi ra. Với lại chúng có hại thì có hại với người Tống., chỉ cần bọn chúng không làm hại người dân của nước ta và đệ, thì chúng lại là có lợi.
Chẳng phải chuyến đi của đệ lần này là vậy sao.”
Nguyên Hạo giật mình, càng cảm thấy vị nghĩa huynh của mình càng thần bí, chỉ gập ngừng, rồi nói:
“ Nhỡ là nuôi ong tay áo.”
Thành cười:
“ Huynh sẽ có cách khống chế, giờ đệ đi ra trước đi.”
Bỗng như một bóng ma, Tèo xuất hiện, Thành gật đầu:
“ Ngươi đưa Nguyên Hạo đi trước đi.”
Rồi nhìn Nguyên Hạo nói:
“ Đệ ra đến nơi, đợi ta, ta làm chút chuyện ra liền.”
Nguyên Hạo còn chút ngập ngừng, xong cũng đáp:
“ Vâng.”
..........
Nhìn bóng người đã đi, Thành chùm một thân áo bào đen.
Một kiếm đi ra, tất cả cửa phòng giam mở bị chặt đứt, những tên lính canh mất mạng.
Những “ con hổ đói “ ở khắp nơi như bừng tỉnh, ánh mắt ngắt ngao, vươn mình đứng dậy.
Bỗng một màn khói trắng lan toả, chế trụ tất cả, một giọng nói vang lên, đầy chế trụ:
“ Ta là người của Thiên địa hội. Ta sẽ giúp cho các thoát khỏi đây; ban cho các ngươi sự giầu sang, phú quý. Chỉ cần các ngươi bán mạng cho ta, vì ta làm việc.
Nếu đồng ý, nhặt lên viên thuốc màu đỏ và uống. Thời gian bắt đầu.....1....2.....3”
Nhìn tất cả đã nuốt, bóng áo đen tiếp:
“ Ta sẽ đưa các ngươi thông hướng đi đến trụ sở. Các ngươi sẽ nghe phân phó mà làm việc.
Tốt có thưởng, sai lầm là chết. “
Sau đó, một thông đạo dưới lòng đất được lộ ra, Thành nói:
“ Đi.”
Từng tên, từng tên như biết sự đáng sợ của kê đến, đều im lặng mà đi.
Lúc sau, trong ngục trống không, một loạt dầu thông đổ ra, và một mồi lửa. Tất cả rực sáng trong đêm.
........ Cách đó khônh xa.
Nguyên Hạo đang bồn chồn khi nhìn đám lửa, thì Thành vỗ vai:
“ Đi thôi, quan phủ sắp đến rồi.”
Nguyên Hạo giật mình, xoa xoa lồng ngực, sau khi thấy là Thành nói:
“ Đệ cứ lo cho huynh.” rồi nhìn dáo dác, tiếp:
“ Những tên đồng phạm kia đâu?”
Thành lắc đầu:
“ Bị phát hiện, mà đi thôi, muộn quá rồi.”
Biết ý, Nguyên Hạo không hỏi, cả hai ngồi trên xe ngựa, phóng đi.
Thành và Nguyên Hạo ngồi dựa lưng vào tường, ngáp ngắn ngáp dài.
Nhàm chán, Nguyên Hạo vỗ đét một cái, con ruồi trâu chết rẫy đành đạch, máu toé ra, nói:
“ Huynh cũng rảnh gớm. Đang yên đang lành rủ đệ ngồi tù. Lúc đó mag chạy thì đệ đố cả bố con nhà nó đuổi được.”
Thành khinh bỉ:
“ Rảnh mà. Đang thiếu kích thích, thử cảm giác ngồi tù xem. Đệ sợ sao. Haha.”
“ Xì. Đệ mà biết sợ á. Mơ đi.”
Rồi ngáp một cái nói:
“ Mà tên nhóc Tô Liêm chưa đến à.”
Nguyên Hạo vừa nói xong, cửa phòng giam được mở ra, một bóng người được dìu đưa vào, thấy vậy châm chọc:
“ Haha, nhắc tới Tào Tháo, Táo Tháo đến.”
Thành gật đầu, cười:
“ Sau chắc đốt hương muỗi hắn cũng lên.”
Nghe vậy, giận tái mét, Tô Liêm nín nhịn, cố đặt mình chân nghế. Yên ổn, hắn nhìn lão trung niên bên cạnh, nói:
“ Dùng hình cho ta.”
Tứ Mã gật đầu, lấy từ hộp ra hai bộ dụng cụ bằng đồng còn mới, bên trên là những hàng răng sắc nhọn.
Hai tên lính canh tiến lại, đặt bàn tay Thành và Nguyên Hạo lên, bắt đầu kéo; những mũi răng sắc lẹm chầm chậm tiến đến.
Tô Liêm nhìn vậy, ngồi trên nghế, cười lạnh.
Bỗng “ rắc.”, cả hai bộ dụng cụ gẫy làm đôi. Nguyên Hạo bất ngời, xong cười lớn:
“ Haha, mẹ, Tô Liêm ngươi nghèo đến nỗi phải dùng đồ dởm à.
Túng quá, gọi cha một câu, lão tử cho. Haha.”
Thành chỉ cười nhẹ. Tô Liêm tức giận, hai mắt đầy tơ máu, quát:
“ Chuyện này là thế nào.”
Tư Mã cũng hốt hoảng, thưa:
“ Tiểu nhân không biết, để thử cách khách. Xin công tử yên tâm.”
“ Hừ. Làm cho cẩn thận. Nếu ta không vừa lòng, thì ngươi biết đó.”
Tư Mã vừa lau mồ hôi, vừa nói:
“ Vâng, tiểu nhân biết.”
Rồi bắt đầu hơ nóng hai que sắt trên lửa. Tất cả nhàm chán ngồi đợi, Tô Liêm bứt quả chuối ăn, bỗng nghe giọng mỉa mai truyền lại:
“ Haha, thật không ngờ, đường đường công tử nhà Tô tướng lại yếu sinh li, phải ăn chuối bồi bổ.”
Tô Liêm cầm vỏ chuối đáp thẳng nói:
“ Ranh con, lúc nữa xem ngươi còn cười được không.” Rồi quay ra quát: “ Xong chưa?”
Tư Mã cầm hai que sắt nóng đỏ, vội vã chạy lại:
“ Thưa công tử, đã xong ạ. “
“ Vậy bắt đầu đi.”
Tư Mã cầm que sắt tiến lại, bỗng dẵm vỏ chuối ngã nhào, hai que sắt đâm vào đùi bỏng dát, một tiếng thét lớn:
“ A!, A! Thằng chó nào vất vỏ chuối ra đây.”
Tô Liêm tức tối, đứng lên, đạp lão thẳng vào bụng nói:
“ Bố mày đấy, ngu còn kêu cái l*n “
Rồi quát:
“ Bay đâu, cầm gậy, đánh hai đứa nó cho ta.”
Tư Mã nghe vậy im lặng, ngồi cạnh xuýt xoa, những tên chân chó cầm gậy hùng dũng tiến lại.
Nguyên Hạo thấy vậy cười lớn, châm chọc:
“ Đúng là chủ nào tớ lấy, ngu như chó.”
Nghe vậy, Tô Liêm quát:
“ Đánh thật mạnh vào cho ta.”
“ Rõ.”
Những tên chân chó cật lực ra tay, mồ hôi đầm đìa.
Nguyên Hạo và Thành chả quan tâm, ngồi tám chuyện. Thành nói:
“ Thật thoải mái a.”
Nguyên Hạo cũng gật đầu:
“ Thật tốt, đang đau lưng có kẻ gãi.”
“ Haha. Chẳng phải do có tên tiểu đệ tốt sao.”
Nguyên Hạo quay ra nhìn Tô Lâm nói:
“ Tốt lắm, mai ta thưởng cục xương.”
“ Haha.” Cả hai cùng cười lớn.
Tô Liêm tức nổ phổi, đứng dậy muốn tự tay hành hình, bỗng loạng choạng, vấp vào Tư Mã đang nằm suýt xoa, gã nhào bất tỉnh.
Những tên chân chó như được đặc ân, vội vã dừng tay, nhao nhao chạy đến, lo lắng, đưa công tử đi.
Trong ngục tù vang lên tiếng cười.
............
Màn đêm dần buông, ánh trăng sáng lung linh chiếu rọi vào trong tù, Thành ngâm nga:
“ Ngục trung vô tửu diệc vô hoa,
Đối thử lương tiêu nại nhược hà ?
Nhân hướng song tiền khán minh nguyệt,
Nguyệt tòng song khích khán thi gia.
Dịch thơ:
Trong tù không rượu cũng không hoa,
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ.
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ,
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ.
Nguyên Hạo vỗ tay:
“ Thật phục huynh, xuất khẩu thành thơ. Đúng là văn thơ lai láng, tiểu đệ bái phục.”
Thành cười trừ, nhìn trời còn sớm nói:
“ Chơi chán rồi, cũng phải đi ra.”
Nguyên Hạo gật đầu:
“ Vậy ta vượt ngục thôi.” Rồi đưa tay bẻ gãy song cửa ngoài buồng giam.
Thành lắc đầu:
“ Đi vậy, đơn giản quá.” Rồi chỉ vào bên trong là các phạm nhân khác.
( Nơi đây là vùng biên giới lên những cuộc bắt bớ diễn ra liên miên, cũng là một trong những nơi ngục tù quan trọng của nhà Tống.)
Rồi nói:
“ Thả luôn bọn họ ra đi.”
Nguyên Hạo chấn kinh, nhìn Thành nói:
“ Nhưng bọn họ là kẻ cướp, lưu manh..... Với thả chúng ra, ta rất khó chạy thoát.”
Thành cười:
“ Ta có cách đưa mọi người đi ra. Với lại chúng có hại thì có hại với người Tống., chỉ cần bọn chúng không làm hại người dân của nước ta và đệ, thì chúng lại là có lợi.
Chẳng phải chuyến đi của đệ lần này là vậy sao.”
Nguyên Hạo giật mình, càng cảm thấy vị nghĩa huynh của mình càng thần bí, chỉ gập ngừng, rồi nói:
“ Nhỡ là nuôi ong tay áo.”
Thành cười:
“ Huynh sẽ có cách khống chế, giờ đệ đi ra trước đi.”
Bỗng như một bóng ma, Tèo xuất hiện, Thành gật đầu:
“ Ngươi đưa Nguyên Hạo đi trước đi.”
Rồi nhìn Nguyên Hạo nói:
“ Đệ ra đến nơi, đợi ta, ta làm chút chuyện ra liền.”
Nguyên Hạo còn chút ngập ngừng, xong cũng đáp:
“ Vâng.”
..........
Nhìn bóng người đã đi, Thành chùm một thân áo bào đen.
Một kiếm đi ra, tất cả cửa phòng giam mở bị chặt đứt, những tên lính canh mất mạng.
Những “ con hổ đói “ ở khắp nơi như bừng tỉnh, ánh mắt ngắt ngao, vươn mình đứng dậy.
Bỗng một màn khói trắng lan toả, chế trụ tất cả, một giọng nói vang lên, đầy chế trụ:
“ Ta là người của Thiên địa hội. Ta sẽ giúp cho các thoát khỏi đây; ban cho các ngươi sự giầu sang, phú quý. Chỉ cần các ngươi bán mạng cho ta, vì ta làm việc.
Nếu đồng ý, nhặt lên viên thuốc màu đỏ và uống. Thời gian bắt đầu.....1....2.....3”
Nhìn tất cả đã nuốt, bóng áo đen tiếp:
“ Ta sẽ đưa các ngươi thông hướng đi đến trụ sở. Các ngươi sẽ nghe phân phó mà làm việc.
Tốt có thưởng, sai lầm là chết. “
Sau đó, một thông đạo dưới lòng đất được lộ ra, Thành nói:
“ Đi.”
Từng tên, từng tên như biết sự đáng sợ của kê đến, đều im lặng mà đi.
Lúc sau, trong ngục trống không, một loạt dầu thông đổ ra, và một mồi lửa. Tất cả rực sáng trong đêm.
........ Cách đó khônh xa.
Nguyên Hạo đang bồn chồn khi nhìn đám lửa, thì Thành vỗ vai:
“ Đi thôi, quan phủ sắp đến rồi.”
Nguyên Hạo giật mình, xoa xoa lồng ngực, sau khi thấy là Thành nói:
“ Đệ cứ lo cho huynh.” rồi nhìn dáo dác, tiếp:
“ Những tên đồng phạm kia đâu?”
Thành lắc đầu:
“ Bị phát hiện, mà đi thôi, muộn quá rồi.”
Biết ý, Nguyên Hạo không hỏi, cả hai ngồi trên xe ngựa, phóng đi.