Dòng Máu Lạc Hồng
Chương 62 : Hội thi(1)
Ngày đăng: 01:49 22/03/20
Hai người dần đưa thuyền hoa tiến đến mâi đình.
Phía trước đã ngồi một ông lão, râu tóc bạc phơ, cười hiền hoà:
“ Haha. Thật dũng cảm, hai vị là người nghi danh đầu tiên. Mau lại đây, giao nộp thủ tục phí là có thể lấy thiếp mời tham dự cuộc thi.”
Tô Thức vội vã giao ra 10 lượng bạc, cầm lấy thiếp mời.
Phía trên hoạ một người con gái dáng bẻ yêu kiều, khoác lên mình một tà áo, trông thật hấp dẫn, phía sau chỉ đề hai chữ “ Thi hội” được viết thật nắn nót.
Nhìn thấy Tô Thức đã giao, Thành cũng tiến lên giao nộp. Hai tấm thiếp thật gần như giống nhau, chỉ khác ở số thứ tự.
Bỗng, một chiếc thuyền hoa cũng nghé vào, một bóng người gương mặt tuấn tú, tiêu sái bước xuống.
Tô Thức gặp người quen, bắt đầu vui vẻ trò chuyện.
Bất kì kẻ sĩ tử nào đều nhận mình có chữ. Mặt khác, Lâm tiểu thư tài sắc vẹn toàn, con của Tổng Đốc Giang Nam Lâm Trí, nếu lấy được, khác nào lên tiên, vừa có quyền vừa có sắc. Lên tin tức vừa ra, dòng người liền kéo nhau nô nức đến còn đông hơn thi Đình, nhiều lúc tưởng như đang ở Biện Kinh. Nên việc vô tình gặp bạn cũng không lạ.
Thành thấy vậy, nhìn ông lão cũng dễ gần, với còn vắng vẻ, liền hỏi:
“ Thưa lão, không biết hội thi thơ này sẽ so tài thế nào?"
Ông lão kinh ngạc nhìn, ánh mắt kì quái:
“ Ngươi không biết quy tắc của hội thi thơ sao mà cũng đăng kí tham gia ư?”
Thành cười trừ đáp:
“ Là vậy, con tài nghệ không thông, lần này tới tham dự chủ yếu là học hỏi, đối với quy tắc cũng không để ý, mong lão chủ dẫn một phen.”
Ông lão cũng nhàn rỗi, đáp:
“ Quy tắc này cũng đơn giản, mười người một tổ, tùy theo đề thi rút được, trong khoảng một tuần trà, mười người đồng thời làm đề thi.
Mỗi tổ sẽ có hai người được thăng cấp, dựa trên số điểm cao mà bốn vị giám khảo ra. Coi như tránh khỏi vàng thau lẫn lộn.
Những kẻ vượt qua, coi như cũng tài trí hơn những người đồng lứa, sẽ được người Lâm phủ đưa lên thuyền hoa, giữa Tây Hồ. Nơi đó mới chính thức là chốn tài tử danh tiếng tụ tập. Đó mới là lúc cuộc thi chính thức bắt đầu.”
Cuộc tuyển chọn, cho điểm, Thành cũng có chút hiểu ra. Vụ này tương đương những cuộc thi phát mỗi cuối tuần trên TV, đây cũng là cách chọn người tài điển hiển, vừa đơn giản lại vừa hữu dụng, lại công bằng.
Thành cảm thán:
“ Kẻ này cũng thật có tài.”
Ông lão nghe vậy, cũng cười:
“ Haha. Tất cả đều do tiểu thư nghĩ ra.”
Thành gật đầu, cũng như càng mong chờ gặp được người con gái này.
Tô Thức cũng tạm biệt bạn, hai người lên thuyền hoa, dạo quanh một vòng hồ.
Rồi cũng từ biệt, hẹn sáng mai gặp.
..........
Từ biệt, Thành cũng dạo quanh khu chợ, nhấm nháp vài món, cũng như khảo sát một chút xung quanh.
............
Sáng sớm, Thành đến điểm hẹn, Tô Thuéc thay đổi một bộ quần áo, khí chất thật thay đổi, mặt đẹp như ngọc, tướng mạo bất phàm.
Thành tiến đến, cười:
“ Haha, Tô đệ thật chỉn chu. Cô gái nào nhìn thấy soái ca như đệ chả chết mê chết mệt. Lần này ăn chắc Lâm tiểu thử rồi.”
Nhìn Thành vẫn một thân áo trắng, phe phẩy quạt tiến lại, quen thuộc với một chút ngôn ngữ khác lại, Tô Thức cũng cười:
“ Haha. Đệ lên đầu, lên phải gây ấn tượng dâu đậm. Hi vọng buổi tấn cấp nay Lâm tiểu thư cũng tới.”
Rồi hay người cùng đi về phía tả Tây Hồ.
Nơi này nằm gần sát bờ sông, đã dựng lên mấy dãy trường đình dài dọc bờ sông, chia thành hai khu. Khu đầu chỉ dành riêng cho con quan lại, cũng coi như tất cả 100% tấn cấp. Dù sao, không chọn, cũng phải cho chút mặt mũi.
Khu còn lại thì dành cho sĩ tử các nơi, luật lệ như đã đề ra.
Hai người vừa tiến đến, liền có gã sai vặt dẫn vào trong, dâng trà cùng bánh bột rồi khom người cáo lui. Chiêu đãi không tệ.
Trường đình này dựa vào sông mà làm, toàn bộ dựng bằng trúc, sóng nước chiếu sáng long lanh, thuyền nhỏ qua lại như thoi đưa, phong cảnh thật mê người. Ngồi trong đình, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, gió nhẹ mơn man thật là thanh tĩnh.
Trong đình này sớm tụ tập bốn năm chục tài tử, ai nấy thần thái bay bổng, khí thế phi phàm, tự cảm thấy mình có triển vọng.
..........
Dần dần, bốn vị giám khảo bước ra, tất cả lập tức xôn xao, Thành không hiểu, hỏi:
“ Tại sao mọi người kích động như vậy.”
Tô Thức vội vã đáp:
“ Người đi đầu là Tể tưởng, Khấu chuẩn đại nhân, nổi tiếng văn võ song toàn. Dù không cưới được Lâm tiểu thư, chỉ cần lọt vào mắt xanh của ngài là được.”
Nghe xong, Thành chăm chú, nhìn con người phía trước, kẻ cứu vớt nhà Tống khỏi thảm bại bởi nhà Liêu, cũng chính người kí hiệp ước Thiểm Uyên..... cũng coi như kẻ trung thần trong một triều đại đầy gian thần như nhà Tống.
Bỗng Khấu Chuẩn lên trước đài, rút lấy đề đọc:
“ Lấy bốn mùa làm đề.”
Thời gian một tuần trà vừa qua, Tô Thức bước lên, cúi chào bốn vị gám khảo, ngâm:
“ Thư hà thượng đình bích
Phong khoát tường hy ba diểu mang,
Độc bằng nguy hạm tứ hà trường.
Tiêu tiêu viễn thụ sơ lâm ngoại,
Nhất bán thu san đái tịch dương.
Dịch thơ:
Mênh mang sông núi cánh buồm xa
Mình tựa lan can, ý nhạt nhòa
Cây cối tiêu điều mùa trút lá
Núi thu một nửa ánh dương tà.”
Bốn vị, gật đầu, rồi giơ bảng, tất cả đều max, 400 điểm, Tô Thức kích động, liên tục tạ ơn.
Thành cũng chậm rãi, bước lên, mỉm cươif nhìn, rồi đọc:
“ Ngũ xuất viên ba kim niễn tu,
San hô trầm ảnh hải lân phù.
Cá tam đông bạch chi tiền diện,
Tá nhất biện hương xuân thượng đầu.
Cam lộ lưu phương si điệp tỉnh,
Dạ quang như thủy khát cầm sầu.
Hằng Nga nhược thức hoa giai xứ
Quế lãnh thiềm hàn chỉ ma hưu!
Dịch thơ:
Tròn xoe năm cánh, nhụy vàng phơi
Chìm bóng san hô, vảy cá trồi
Đông ba tháng lạnh cành im trắng
Xuân một ngày hanh nhánh ấm ngời
Sương ngọt nức hương lay bướm dậy
Đêm ngời ánh nước khiến chim sầu
Hằng Nga nếu biết hoa mai đẹp
Bóng quế cung thiềm sẽ chán thôi.”
Tuy không cao bằng Tô Thức, chỉ có 390 điểm, nhưng cũng tương đối chắc chắn.
Nhanh chóng mười người đầu đi qua, cả hai thuận lợi tấn cấp, Khẩu Chuẩn đưa lại hai tấm thiếp đã được phê chuẩn.
Phía trước đã ngồi một ông lão, râu tóc bạc phơ, cười hiền hoà:
“ Haha. Thật dũng cảm, hai vị là người nghi danh đầu tiên. Mau lại đây, giao nộp thủ tục phí là có thể lấy thiếp mời tham dự cuộc thi.”
Tô Thức vội vã giao ra 10 lượng bạc, cầm lấy thiếp mời.
Phía trên hoạ một người con gái dáng bẻ yêu kiều, khoác lên mình một tà áo, trông thật hấp dẫn, phía sau chỉ đề hai chữ “ Thi hội” được viết thật nắn nót.
Nhìn thấy Tô Thức đã giao, Thành cũng tiến lên giao nộp. Hai tấm thiếp thật gần như giống nhau, chỉ khác ở số thứ tự.
Bỗng, một chiếc thuyền hoa cũng nghé vào, một bóng người gương mặt tuấn tú, tiêu sái bước xuống.
Tô Thức gặp người quen, bắt đầu vui vẻ trò chuyện.
Bất kì kẻ sĩ tử nào đều nhận mình có chữ. Mặt khác, Lâm tiểu thư tài sắc vẹn toàn, con của Tổng Đốc Giang Nam Lâm Trí, nếu lấy được, khác nào lên tiên, vừa có quyền vừa có sắc. Lên tin tức vừa ra, dòng người liền kéo nhau nô nức đến còn đông hơn thi Đình, nhiều lúc tưởng như đang ở Biện Kinh. Nên việc vô tình gặp bạn cũng không lạ.
Thành thấy vậy, nhìn ông lão cũng dễ gần, với còn vắng vẻ, liền hỏi:
“ Thưa lão, không biết hội thi thơ này sẽ so tài thế nào?"
Ông lão kinh ngạc nhìn, ánh mắt kì quái:
“ Ngươi không biết quy tắc của hội thi thơ sao mà cũng đăng kí tham gia ư?”
Thành cười trừ đáp:
“ Là vậy, con tài nghệ không thông, lần này tới tham dự chủ yếu là học hỏi, đối với quy tắc cũng không để ý, mong lão chủ dẫn một phen.”
Ông lão cũng nhàn rỗi, đáp:
“ Quy tắc này cũng đơn giản, mười người một tổ, tùy theo đề thi rút được, trong khoảng một tuần trà, mười người đồng thời làm đề thi.
Mỗi tổ sẽ có hai người được thăng cấp, dựa trên số điểm cao mà bốn vị giám khảo ra. Coi như tránh khỏi vàng thau lẫn lộn.
Những kẻ vượt qua, coi như cũng tài trí hơn những người đồng lứa, sẽ được người Lâm phủ đưa lên thuyền hoa, giữa Tây Hồ. Nơi đó mới chính thức là chốn tài tử danh tiếng tụ tập. Đó mới là lúc cuộc thi chính thức bắt đầu.”
Cuộc tuyển chọn, cho điểm, Thành cũng có chút hiểu ra. Vụ này tương đương những cuộc thi phát mỗi cuối tuần trên TV, đây cũng là cách chọn người tài điển hiển, vừa đơn giản lại vừa hữu dụng, lại công bằng.
Thành cảm thán:
“ Kẻ này cũng thật có tài.”
Ông lão nghe vậy, cũng cười:
“ Haha. Tất cả đều do tiểu thư nghĩ ra.”
Thành gật đầu, cũng như càng mong chờ gặp được người con gái này.
Tô Thức cũng tạm biệt bạn, hai người lên thuyền hoa, dạo quanh một vòng hồ.
Rồi cũng từ biệt, hẹn sáng mai gặp.
..........
Từ biệt, Thành cũng dạo quanh khu chợ, nhấm nháp vài món, cũng như khảo sát một chút xung quanh.
............
Sáng sớm, Thành đến điểm hẹn, Tô Thuéc thay đổi một bộ quần áo, khí chất thật thay đổi, mặt đẹp như ngọc, tướng mạo bất phàm.
Thành tiến đến, cười:
“ Haha, Tô đệ thật chỉn chu. Cô gái nào nhìn thấy soái ca như đệ chả chết mê chết mệt. Lần này ăn chắc Lâm tiểu thử rồi.”
Nhìn Thành vẫn một thân áo trắng, phe phẩy quạt tiến lại, quen thuộc với một chút ngôn ngữ khác lại, Tô Thức cũng cười:
“ Haha. Đệ lên đầu, lên phải gây ấn tượng dâu đậm. Hi vọng buổi tấn cấp nay Lâm tiểu thư cũng tới.”
Rồi hay người cùng đi về phía tả Tây Hồ.
Nơi này nằm gần sát bờ sông, đã dựng lên mấy dãy trường đình dài dọc bờ sông, chia thành hai khu. Khu đầu chỉ dành riêng cho con quan lại, cũng coi như tất cả 100% tấn cấp. Dù sao, không chọn, cũng phải cho chút mặt mũi.
Khu còn lại thì dành cho sĩ tử các nơi, luật lệ như đã đề ra.
Hai người vừa tiến đến, liền có gã sai vặt dẫn vào trong, dâng trà cùng bánh bột rồi khom người cáo lui. Chiêu đãi không tệ.
Trường đình này dựa vào sông mà làm, toàn bộ dựng bằng trúc, sóng nước chiếu sáng long lanh, thuyền nhỏ qua lại như thoi đưa, phong cảnh thật mê người. Ngồi trong đình, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, gió nhẹ mơn man thật là thanh tĩnh.
Trong đình này sớm tụ tập bốn năm chục tài tử, ai nấy thần thái bay bổng, khí thế phi phàm, tự cảm thấy mình có triển vọng.
..........
Dần dần, bốn vị giám khảo bước ra, tất cả lập tức xôn xao, Thành không hiểu, hỏi:
“ Tại sao mọi người kích động như vậy.”
Tô Thức vội vã đáp:
“ Người đi đầu là Tể tưởng, Khấu chuẩn đại nhân, nổi tiếng văn võ song toàn. Dù không cưới được Lâm tiểu thư, chỉ cần lọt vào mắt xanh của ngài là được.”
Nghe xong, Thành chăm chú, nhìn con người phía trước, kẻ cứu vớt nhà Tống khỏi thảm bại bởi nhà Liêu, cũng chính người kí hiệp ước Thiểm Uyên..... cũng coi như kẻ trung thần trong một triều đại đầy gian thần như nhà Tống.
Bỗng Khấu Chuẩn lên trước đài, rút lấy đề đọc:
“ Lấy bốn mùa làm đề.”
Thời gian một tuần trà vừa qua, Tô Thức bước lên, cúi chào bốn vị gám khảo, ngâm:
“ Thư hà thượng đình bích
Phong khoát tường hy ba diểu mang,
Độc bằng nguy hạm tứ hà trường.
Tiêu tiêu viễn thụ sơ lâm ngoại,
Nhất bán thu san đái tịch dương.
Dịch thơ:
Mênh mang sông núi cánh buồm xa
Mình tựa lan can, ý nhạt nhòa
Cây cối tiêu điều mùa trút lá
Núi thu một nửa ánh dương tà.”
Bốn vị, gật đầu, rồi giơ bảng, tất cả đều max, 400 điểm, Tô Thức kích động, liên tục tạ ơn.
Thành cũng chậm rãi, bước lên, mỉm cươif nhìn, rồi đọc:
“ Ngũ xuất viên ba kim niễn tu,
San hô trầm ảnh hải lân phù.
Cá tam đông bạch chi tiền diện,
Tá nhất biện hương xuân thượng đầu.
Cam lộ lưu phương si điệp tỉnh,
Dạ quang như thủy khát cầm sầu.
Hằng Nga nhược thức hoa giai xứ
Quế lãnh thiềm hàn chỉ ma hưu!
Dịch thơ:
Tròn xoe năm cánh, nhụy vàng phơi
Chìm bóng san hô, vảy cá trồi
Đông ba tháng lạnh cành im trắng
Xuân một ngày hanh nhánh ấm ngời
Sương ngọt nức hương lay bướm dậy
Đêm ngời ánh nước khiến chim sầu
Hằng Nga nếu biết hoa mai đẹp
Bóng quế cung thiềm sẽ chán thôi.”
Tuy không cao bằng Tô Thức, chỉ có 390 điểm, nhưng cũng tương đối chắc chắn.
Nhanh chóng mười người đầu đi qua, cả hai thuận lợi tấn cấp, Khẩu Chuẩn đưa lại hai tấm thiếp đã được phê chuẩn.