Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 63 : Gặp “ Bàng Thái Sư”

Ngày đăng: 01:49 22/03/20

Thuận lợi quá quan, Tô Thức nhất thời nhẹ nhõm, ngồi nghe một lúc, nhàm chán, cả hai bắt đầu dạo quanh Tây Hồ.
Bên sông, ở một nơi khuất phía sau rặng cây, cửa hàng cũng khá thưa thớt. một ông lão đang bầy cờ, bên cạnh là một quán trà nhỏ.
Mỏi chân, hai người tiện thể nghé vào nghỉ chân. Nhìn ông lão râu tóc bạc phơ, nghĩ đến Lão Tam hay ngồi bày cờ dưới gốc cây đa làng, ngứa gáy, Thành chậm rãi đi đến, ngồi xuống, nói:
“ Thưa lão, con có thể cùng lão làm ván được chứ.”
Tiền Hoằng Thục (1) mở mắt, gật đầu:
“ Được, Lão cũng đang nhàm chán khi không có người đây. Haha.
Mời cậu đi trước.”
Thành cũng không khách khí, cầm quân cờ phóng tới.
Hoằng Thục liếc mắt nhìn Thành, nói:
“ Chà, khai cuộc này thật lạ.”
Rồi ngẫm nghĩ lúc cũng hạ cờ.
Hoằng Thục cứ một quân, Thành một quân. Khoảng chừng mười quân, Hoằng Thục nhíu mày càng sâu, nghi hoặc mở miệng:
“ Xin hỏi kỳ nghệ của công tử là học theo người nào vậy? “
“ Xem kỳ phổ và tự mình diễn giải.” Thành khiêm tốn nói.
“ À, thảo nào... “
Nói xong những lời này, Hoằng Thục cũng không nói thêm gì nữa, hai người cứ yên lặng đánh cờ dưới tàng cây ở bờ sông.
Tô Thức cũng biết chút chút về cờ vây, nhưng càng nhìn càng hoa mắt, chỉ thấy Thành hạ cờ vô cùng ung dung, còn lão nhân suy nghĩ càng ngày càng lâu, nếp nhăn trên trán lại càng sâu, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Thành hoặc là ngẫu nhiên lắc lắc đầu.
Thanh thế quân trắng càng lúc càng lớn, quân đen dần dần bị dồn vào thế tất bại.
Chừng một canh giờ sau, lão nhân buông cờ nhận thua, ngẩng đầu lên quan sát Thành. Thành vẫn bộ dạng thản nhiên.
Hoằng Thục nói:
“ Cờ nghệ của công tử … cao siêu, chỉ là về thủ đoạn đánh cờ, hình như có chút…”
Thành vừa thu dọn bàn cờ, cười đáp:
“ Chơi cờ chỉ là cầu thắng, như là hai quân đối chọi nhau, sao phải phân biệt thủ đoạn? “
“ Hạ cờ là cách học của người quân tử… “
“ Lão nhân gia cảm thấy chơi cờ có thể nhìn thấy tính cách của một người, có phải không? “
Hoằng Thục ngẩn người trầm ngâm, sau đó cũng lắc đầu cười cười, với tay thu dọn quân cờ:
“ Cũng không phải là đúng.”
Rồi tiếp:
“ Không biết công tử tôn danh, quý tính. Nếu có dịp xin mời lại nghé chơi.”
“ Tại hạ họ Nguyễn, tên Thành. Gia đình gặp chút chuyện, qua đây nương nhờ bà con. Nếu có dịp sẽ đến.”
Rồi ngước lên, thấy trời âm u như muốn đổ mưa, tiếp:
“ Trời sắp mưa, lão cũng về không kẻo muộn.”
Rồi cùng Tô Thức cáo từ rời đi.
..........
Trên đường đi, Tô Thức cười:
“ Thật không ngờ huynh vừa văn giỏi mà cờ cũng siêu.”
Thành lắc đầu:
“ Haha. May mắn thôi. Chúng ta cũng đi nhanh không lại ướt như chuột lột, bây giờ.”
...........
Mưa rào rất nhanh đổ xuống, tiếng sấm vang lên ầm ầm.
Ngồi trên lầu, nhìn ra phía Tây Hồ cũng thật thi vị, thuận miệng, Thành ngâm:
“ Chiều vắng lạnh sầu ai khóc thu !
Bến không thuyền lạc nẻo xa mù.
Hiu hiu nắng nhẹ sương mờ tỏa,
Phất phất mưa buồn gió khẽ ru.
Yêu hận tủi lòng thương mất nước,
Nhớ hờn xưa cảnh đớn đau tù !
Xiêu mồ mả khổ thân chìm nổi,
Rêu mốc phủ nhà cửa nát hư !”
Tô Thức không lạ với kiểu xuất khẩu thành thơ, gật đầu khen:
“ Hay..”
Lời con chưa dứt, bỗng một thanh niên mặt mày sáng quắc, chậm rãi bước tới ngâm:
“ Hư nát cửa nhà phủ mốc rêu,
Nổi chìm thân khổ mả mồ xiêu !
Tù đau đớn cảnh xưa hờn nhớ,
Nước mất thương lòng tủi hận yêu !
Ru khẽ gió buồn mưa phất phất,
Tỏa mờ sương nhẹ nắng hiu hiu.
Mù xa nẻo lạc thuyền không bến,
Thu khóc ai sầu lạnh vắng chiều !"
Tô Thức nghe xong, giật mình “ thảng thốt”, Thành chỉ khẽ lắc đầu. Thanh niên ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi mở miệng:
“ Thật không ngờ, Bàng Tịch tôi lại được nghe một bài thơ như thế này. Không biết tôn danh của huynh đài?”
“ Nguyễn Công Thành.”
“ Huynh đài, thơ phú cao vậy, chắc hẳn cũng đến vì Lâm tiểu thư. Vậy Tịch đây lại thêm đối thủ đáng gờm rồi. Haha.”
Tô Thức cũng kịp định thần, nghi nhớ thật sâu tứ thơ, rồi như nghĩ đến điều gì, nhìn Bàng Tịch(2), hỏi:
“ ồ, có phải huynh chính là tài tử đệ nhất Đan châu. Trạng Nguyên khoa thi vừa rồi?”
Bàng Tịch trong lòng vui sướng, lắc đầu:
“ Không đáng nhắc tới, không biết huynh đài là ai.”
“ Haha. tại hạ Tô Thức, chỉ là sĩ tử nghèo.”
Bàng Tịch gật đầu.
Thành trong lúc mơ hồ, cũng nhớ ra, thanh niên này là ai, thật khó để liên hệ, tưởng tượng được, thanh niên này với nhân vật Bàng thái sư trong phim Bao Công.
Thành lên tiếng:
“ Tất cả đều vì Lâm Tiểu thư mà tới, chi bằng cùng ngồi đây, đợi mưa tạnh, rồi cùng lên thuyền.”
Cả hai gật đầu, trời mưa càng nặng hạt, Tô Thức ngán ngẩm, nói:
“ Bàng đệ có bút ở đây không, ta muốn phác hoạ một bức tranh.”
Bàng Tịch gật đầu, sai thư đồng mang giấy và bút đến.
Tô Thức thật không hổ danh là hoạ sĩ thiên tài, một lúc sau, một bức tranh hoàn mĩ ra, có núi, có hồ, có tia nắng mong manh mơ hồ..... Cả hai đều cảm thán, Bàng Tịch đề nghị:
“ Không bằng, ta viết bài thơ của Thành huynh vào, coi như làm vật kỉ niệm sự kiện ‘ kết nghĩa vườn đào’ của ba huynh đệ chúng ta.”
Cả hai đồng ý, không thể không nói, Bàng Tịch thư pháp rất có hồn, bài thơ cùng bức tranh như ăn nhập, tạo lên tâc phẩm tuyệt hảo.
Trời dần tạnh mưa, cầu vồng bảy sắc đẹp lung linh phía chân trời.. Cả ba bước lên thuyền hoa, xuôi ra giữa sông, nơi bắt đầu cuộc thi phần hai.
........ (1): Tiền Hoằng Thục là vị vua cuối cùng của Ngô Việt, trị vì từ năm 947 cho đến năm 980 khi ông đầu hàng nhà Tống.
Ngô Việt là một vương quốc nhỏ độc lập, nằm ven biển, được thành lập trong thời kỳ Ngũ đại Thập quốc (907-960) trong lịch sử Trung Quốc.
(2) Bàng Tịch quê Thành Vũ, Đan Châu (nay là huyện Thành Vũ, tỉnh Sơn Đông), là một quan chức trong triều đại Bắc Tống của Trung Quốc. Hay quen thuộc với tên gọi Bàng thái sư trong phim Bao Công.