Dòng Máu Lạc Hồng
Chương 64 : Trên thuyền hoa (1)
Ngày đăng: 01:49 22/03/20
Ánh chiều dần buông, những chiếc thuyền bắt đầu châm đèn.
Trên một con thuyền hoa, nổi bật ở giữa lòng hồ, trong một gian phòng trên lầu hai, sau một bức rèm châu, thấp thoáng hiện lên một bóng hình mỹ miều đang ngồi, mười ngón tay tinh xảo, gẩy trên Dao cầm (1).
Lúc đầu, là những âm thanh nhẹ nhàng và chậm rãi. Tiếng đàn đưa ta đến một không gian cao, rộng và thoáng đãng và mơ màng.
Rồi bỗng nhiên, nhịp đàn nhanh dần, réo rắt những dịp dồn dập nhau.
Sau cùng là những điệu âm réo rắt rồi nhỏ dần nhỏ dần như dòng chảy đang dần về một nơi xa lắm.
Tiếng đàn dứt, một thanh niên trông một thân trường sam vàng, mỉm cười tiến lại:
“ Thật lâu mới được nghe muội gẩy. Cao sơn lưu thuỷ(2), nghe mà cảm tưởng như Bá Nha đang đàn. Vời vợi tựa Thái sơn, mênh mang như sông nươc “ Lâm Uyển Như mỉm cười, đáp:
“ Triệu công tử quá khen. Uyển Như chỉ gầy được một chút da lông, sao dám so sánh với tiền nhân.”
Triệu Hữu(3) cười:
“ Haha. Muội lại khiêm tốn.”
Rồi cũng không tiếp tục câu chuyện, nói:
“ Thời gian hội thi sắp tới, hi vọng muội thật giữ lời. Huynh sẽ chứng minh, chỉ có huynh mới xứng đáng với muội nhất.” rồi nhìn Uyển Như, ánh mắt đầy si tình.
Lâm Uyển Như hơi chốn tránh, đáp:
“ Chỉ cần huynh dựa vào chính sức lực của mình, giành được hạng nhất. Muội sẽ đáp ứng.
Cuộc thi sắp bắt đầu, muội cũng phải chuẩn bị.”
Triệu Hữu cũng không dây dưa, hắn yêu nàng là thật, kể từ lần đầu gặp mặt trong yến hội, tất cả cuộc sống của hắn sẽ chỉ có nàng. Hắn có thể xin phụ hoàng ban hôn, tin tưởng không ai dám từ chối. Nhưng hắn không làm, hắn muốn dùng chính tự thân mình theo đuổi, đánh gục nàng, chứ không phải bằng quyền lực, sự gượng ép.
Cuối cùng cơ hội cũng tới, nàng cũng đáp ứng cho hắn một cơ hội. Chỉ cần hội thi này, hắn dành được hạnh nhất, thì mọi thứ sẽ là hiện thực. Vừa đi, hắn vừa vui xướng.
Bỗng “ A.” Hắn va phải một sĩ tử, Triệu Hữu mở miệng:
“ Thật xin lỗi.”
Rồi cúi đầu, định bước tiếp.
Tô Thức chỉ cười, lắc đầu:
“ Haha, không sao. Trông huynh đài khá vội, chắc đến trễ, bàn còn một chỗ. Cuộc thi cũng sắp bắt đầu, nếu không chê, huynh đài có thể ngồi cùng.”
Triệu Hữu do dự chốc lát, cũng gật đầu:
“ Nếu huynh đài không chê thì....” rồi ngẩng đầu, trên mặt lấm tấm toàn tàn nhang đầy ngượng ngùng.
Tô Thức thoáng thất thần, cũng cười lớn:
“ Haha. Gặp nhau là hữu duyên, mời huynh đài ngồi.”
“ Mời huynh đài ngồi.” Thành và Bành Tịch cũng nhiệt tình nói.
Triệu Hữu cũng chậm rãi ngồi xuống, thưa:
“ Vậy xin làm phiền các vị. Tại hạ là Lý Hữu, đến từ Biện Kinh.”
Tô Thức cũng phấn khởi, giới thiệu Thành và Bàng Tịch.
Mọi người cũng vui vẻ trò chuyện đợi cuộc thi bắt đầu.
..............
Triệu Hữu vừa đi, Lâm Uyển Như tựa mình, tay nắm lan can, mắt nhìn phía dưới lầu, câc tài tử đang vui vẻ nói chuyện, than thở:
“ Một mình lặng lẽ tựa hiên mây
Sông thu sương khói lạnh thân gầy
Gió thổi tơi bời, người chưa thấy! “
Triệu Lan(4) chỉ khẽ lắc đầu:
“ Muội định cá hạnh phúc cả đời mình như vậy ư? Biết đâu hắn đã đến? Muội thật ngốc.”
Lâm Uyển Như cười cười:
“ Khi yêu, mấy ai đủ tỉnh táo nữa. Hi vọng chàng sẽ đến.” ...............
Hơn một canh giờ, Lâm Uyên Như trang điểm thật nhẹ, cùng Triệu Lan đi ra, nhất thời, các tài tử ánh mắt đều đổ dồn về hai bóng hình, ánh mắt đều như muốn ăn tươi nuốt sống cà hai, không biết ai lỡ lời thốt lên:
“ Thật đẹp.”
Hai người vốn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chỉ thêm một chút phấn nhẹ, khiến hầu hết tất cả đều hồn xiêu phách lạc, chỉ có vài người vẫn giữ được định lực, phong thái điềm tĩnh.
Lâm Uyển Như khẽ thu hết vào tầm mắt, trong lòng cũng có chút buồn, chậm rãi mở miệng:
“ Tiểu nữ là Lâm Uyển Như, luôn hâm mộ những người tài hoa hơn người, nay mạo phép xin tổ chức hội thơ. Muốn mong tìm được lang quân như ý.
Mọi người ở đây, đều là những kẻ có tài hoa hơn người. Tiểu nữ kính mong, mọi người sẽ giúp tiểu nữ hoàn thành tâm nguyện.”
“ Ba ba.” Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên.
Lâm Uyển Như mỉm cười, tiếp:
“ Hôm nay tiểu nữ rất vinh hạnh, mời được Tể tướng và Công chúa đến làm ban giám khảo. Hi vọng cuộc thi sẽ công bằng nhất, mọi người có ý kiến không ạ.”
“ Không.”
“ Có Tể tưởng và Công chúa ở đây, ai dám ý kiến chứ.”
“ Đúng. Đúng.” Các sĩ tử nhao nhao đáp.
“ Vậy Tiểu nữ xin phép được lùi vào trong.” nói xong Lâm Uyên Như chậm rãi lui ra, đi lên lầu, quan sát.
Khấu Chuẩn đi lên nói:
“ Nam nhân thi vị nhất khi được uống rượu, ngâm thơ. Mọi người sẽ lấy mười người làm một tổ, vừa uống rượu, vừa đối chữ, trong vòng mười giây nếu không đáp lại thì coi như thua.”
Mọi người nhanh chóng được chia làm từng nhóm mười người.
Tổ của Thành gồm Tô Thức, Bàng Tịch, Triệu Hữu cùng sáu người nữa.
Khẩu Chuẩn bước đến, mỉm cười:
“ Bắt đầu.” Rồi đọc:
“ Thiên địa công bằng “
Thành uống xong đáp:
“ Đức năng thắng số.”
Khấu Chuẩn gật đầu, nhìn Tô Thức nói:
“ Thiên hạ đều tham châu ngọc quý.”
“ Gia đình chỉ chuộng cháu con hiền.”
Lần lượt là Bàng Tịch và Triệu Hữu....
Rất nhanh, vòng thứ hai qua đi, cũng chỉ lác đác vài người bị loại. Vòng thứ ba bắt đầu, lần này là Triệu Lan.
Vế đối của nàng rất hiểm, gần như nơi nàng đi qua, tất cả đều bị quét sạch, loại đi.
Vì cũng muốn muội muội mình, không muốn trao hạnh phúc cho số phận, nàng đã sưu tầm, một vế đối thật khó, muốn đáp trong thời gian ngắn không hề dễ.
Nàng chậm rãi bước lại tổ của Thành, mỉm cười nhìn Thành nói:
“ Con bò/cạp con bò cạp, con bò cạp không cạp con bò.”
Thành thản nhiên:
“ Con hổ /mang con hổ mang,con hổ mang không mang con hổ.”
Triệu Lan kinh ngạc, nàng cố ý dùng câu đối, để loại hết tất cả, nhưng không ngờ có người đối được.
Che giấu thật sâu, nàng nhìn Bàng Tịch:
“ Haha, không ngờ Tân trạng nguyên cũng có hứng thú tham dự. “ rồi ngâm:
“ Nước trong leo lẻo cá đớp cá.”
Bạch Tịch cười:
“ Tham kiến công chúa.
Trời nắng chang chang người trói người.”
Nhanh chóng kết thúc vòng ba, vì sự đối đáp phá giải câu đối của Thành, mà Triệu Lan không thể quét xuống, chỉ còn 15 người.
Nàng buồn bực đi đến thanh la, gõ:
“ Coong....”
...............
(1): Dao Cầm, gồm 5 dây: Cung – Thương – Dốc – Chủy – Vũ, sau thêm hai dây Văn – Võ, nên còn gọi là Thất huyền cầm (tức đàn 7 dây).
Nay thường được biết tới là Đàn cổ cầm(Gu Qin) đã được Unesco công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của thế giới.
(2) Cao Sơn Lưu Thuỷ: một trong 10 bản nhạc lừng danh thuộc thập đại danh khúc cổ nhạc Trung Hoa về sau, gắn liền với câu chuyện về tình bạn tri kỷ và sự tương thông sâu sắc giữa Bá Nha và Tử Kỳ.
(3) Triệu Hữu là Thái tử thời vua Tống Chân Tông, mẹ là Chương Mục hoàng hậu.
(4) Triệu Lan là con gái trưởng của vua Tống Chân Tông.
Trên một con thuyền hoa, nổi bật ở giữa lòng hồ, trong một gian phòng trên lầu hai, sau một bức rèm châu, thấp thoáng hiện lên một bóng hình mỹ miều đang ngồi, mười ngón tay tinh xảo, gẩy trên Dao cầm (1).
Lúc đầu, là những âm thanh nhẹ nhàng và chậm rãi. Tiếng đàn đưa ta đến một không gian cao, rộng và thoáng đãng và mơ màng.
Rồi bỗng nhiên, nhịp đàn nhanh dần, réo rắt những dịp dồn dập nhau.
Sau cùng là những điệu âm réo rắt rồi nhỏ dần nhỏ dần như dòng chảy đang dần về một nơi xa lắm.
Tiếng đàn dứt, một thanh niên trông một thân trường sam vàng, mỉm cười tiến lại:
“ Thật lâu mới được nghe muội gẩy. Cao sơn lưu thuỷ(2), nghe mà cảm tưởng như Bá Nha đang đàn. Vời vợi tựa Thái sơn, mênh mang như sông nươc “ Lâm Uyển Như mỉm cười, đáp:
“ Triệu công tử quá khen. Uyển Như chỉ gầy được một chút da lông, sao dám so sánh với tiền nhân.”
Triệu Hữu(3) cười:
“ Haha. Muội lại khiêm tốn.”
Rồi cũng không tiếp tục câu chuyện, nói:
“ Thời gian hội thi sắp tới, hi vọng muội thật giữ lời. Huynh sẽ chứng minh, chỉ có huynh mới xứng đáng với muội nhất.” rồi nhìn Uyển Như, ánh mắt đầy si tình.
Lâm Uyển Như hơi chốn tránh, đáp:
“ Chỉ cần huynh dựa vào chính sức lực của mình, giành được hạng nhất. Muội sẽ đáp ứng.
Cuộc thi sắp bắt đầu, muội cũng phải chuẩn bị.”
Triệu Hữu cũng không dây dưa, hắn yêu nàng là thật, kể từ lần đầu gặp mặt trong yến hội, tất cả cuộc sống của hắn sẽ chỉ có nàng. Hắn có thể xin phụ hoàng ban hôn, tin tưởng không ai dám từ chối. Nhưng hắn không làm, hắn muốn dùng chính tự thân mình theo đuổi, đánh gục nàng, chứ không phải bằng quyền lực, sự gượng ép.
Cuối cùng cơ hội cũng tới, nàng cũng đáp ứng cho hắn một cơ hội. Chỉ cần hội thi này, hắn dành được hạnh nhất, thì mọi thứ sẽ là hiện thực. Vừa đi, hắn vừa vui xướng.
Bỗng “ A.” Hắn va phải một sĩ tử, Triệu Hữu mở miệng:
“ Thật xin lỗi.”
Rồi cúi đầu, định bước tiếp.
Tô Thức chỉ cười, lắc đầu:
“ Haha, không sao. Trông huynh đài khá vội, chắc đến trễ, bàn còn một chỗ. Cuộc thi cũng sắp bắt đầu, nếu không chê, huynh đài có thể ngồi cùng.”
Triệu Hữu do dự chốc lát, cũng gật đầu:
“ Nếu huynh đài không chê thì....” rồi ngẩng đầu, trên mặt lấm tấm toàn tàn nhang đầy ngượng ngùng.
Tô Thức thoáng thất thần, cũng cười lớn:
“ Haha. Gặp nhau là hữu duyên, mời huynh đài ngồi.”
“ Mời huynh đài ngồi.” Thành và Bành Tịch cũng nhiệt tình nói.
Triệu Hữu cũng chậm rãi ngồi xuống, thưa:
“ Vậy xin làm phiền các vị. Tại hạ là Lý Hữu, đến từ Biện Kinh.”
Tô Thức cũng phấn khởi, giới thiệu Thành và Bàng Tịch.
Mọi người cũng vui vẻ trò chuyện đợi cuộc thi bắt đầu.
..............
Triệu Hữu vừa đi, Lâm Uyển Như tựa mình, tay nắm lan can, mắt nhìn phía dưới lầu, câc tài tử đang vui vẻ nói chuyện, than thở:
“ Một mình lặng lẽ tựa hiên mây
Sông thu sương khói lạnh thân gầy
Gió thổi tơi bời, người chưa thấy! “
Triệu Lan(4) chỉ khẽ lắc đầu:
“ Muội định cá hạnh phúc cả đời mình như vậy ư? Biết đâu hắn đã đến? Muội thật ngốc.”
Lâm Uyển Như cười cười:
“ Khi yêu, mấy ai đủ tỉnh táo nữa. Hi vọng chàng sẽ đến.” ...............
Hơn một canh giờ, Lâm Uyên Như trang điểm thật nhẹ, cùng Triệu Lan đi ra, nhất thời, các tài tử ánh mắt đều đổ dồn về hai bóng hình, ánh mắt đều như muốn ăn tươi nuốt sống cà hai, không biết ai lỡ lời thốt lên:
“ Thật đẹp.”
Hai người vốn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chỉ thêm một chút phấn nhẹ, khiến hầu hết tất cả đều hồn xiêu phách lạc, chỉ có vài người vẫn giữ được định lực, phong thái điềm tĩnh.
Lâm Uyển Như khẽ thu hết vào tầm mắt, trong lòng cũng có chút buồn, chậm rãi mở miệng:
“ Tiểu nữ là Lâm Uyển Như, luôn hâm mộ những người tài hoa hơn người, nay mạo phép xin tổ chức hội thơ. Muốn mong tìm được lang quân như ý.
Mọi người ở đây, đều là những kẻ có tài hoa hơn người. Tiểu nữ kính mong, mọi người sẽ giúp tiểu nữ hoàn thành tâm nguyện.”
“ Ba ba.” Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên.
Lâm Uyển Như mỉm cười, tiếp:
“ Hôm nay tiểu nữ rất vinh hạnh, mời được Tể tướng và Công chúa đến làm ban giám khảo. Hi vọng cuộc thi sẽ công bằng nhất, mọi người có ý kiến không ạ.”
“ Không.”
“ Có Tể tưởng và Công chúa ở đây, ai dám ý kiến chứ.”
“ Đúng. Đúng.” Các sĩ tử nhao nhao đáp.
“ Vậy Tiểu nữ xin phép được lùi vào trong.” nói xong Lâm Uyên Như chậm rãi lui ra, đi lên lầu, quan sát.
Khấu Chuẩn đi lên nói:
“ Nam nhân thi vị nhất khi được uống rượu, ngâm thơ. Mọi người sẽ lấy mười người làm một tổ, vừa uống rượu, vừa đối chữ, trong vòng mười giây nếu không đáp lại thì coi như thua.”
Mọi người nhanh chóng được chia làm từng nhóm mười người.
Tổ của Thành gồm Tô Thức, Bàng Tịch, Triệu Hữu cùng sáu người nữa.
Khẩu Chuẩn bước đến, mỉm cười:
“ Bắt đầu.” Rồi đọc:
“ Thiên địa công bằng “
Thành uống xong đáp:
“ Đức năng thắng số.”
Khấu Chuẩn gật đầu, nhìn Tô Thức nói:
“ Thiên hạ đều tham châu ngọc quý.”
“ Gia đình chỉ chuộng cháu con hiền.”
Lần lượt là Bàng Tịch và Triệu Hữu....
Rất nhanh, vòng thứ hai qua đi, cũng chỉ lác đác vài người bị loại. Vòng thứ ba bắt đầu, lần này là Triệu Lan.
Vế đối của nàng rất hiểm, gần như nơi nàng đi qua, tất cả đều bị quét sạch, loại đi.
Vì cũng muốn muội muội mình, không muốn trao hạnh phúc cho số phận, nàng đã sưu tầm, một vế đối thật khó, muốn đáp trong thời gian ngắn không hề dễ.
Nàng chậm rãi bước lại tổ của Thành, mỉm cười nhìn Thành nói:
“ Con bò/cạp con bò cạp, con bò cạp không cạp con bò.”
Thành thản nhiên:
“ Con hổ /mang con hổ mang,con hổ mang không mang con hổ.”
Triệu Lan kinh ngạc, nàng cố ý dùng câu đối, để loại hết tất cả, nhưng không ngờ có người đối được.
Che giấu thật sâu, nàng nhìn Bàng Tịch:
“ Haha, không ngờ Tân trạng nguyên cũng có hứng thú tham dự. “ rồi ngâm:
“ Nước trong leo lẻo cá đớp cá.”
Bạch Tịch cười:
“ Tham kiến công chúa.
Trời nắng chang chang người trói người.”
Nhanh chóng kết thúc vòng ba, vì sự đối đáp phá giải câu đối của Thành, mà Triệu Lan không thể quét xuống, chỉ còn 15 người.
Nàng buồn bực đi đến thanh la, gõ:
“ Coong....”
...............
(1): Dao Cầm, gồm 5 dây: Cung – Thương – Dốc – Chủy – Vũ, sau thêm hai dây Văn – Võ, nên còn gọi là Thất huyền cầm (tức đàn 7 dây).
Nay thường được biết tới là Đàn cổ cầm(Gu Qin) đã được Unesco công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của thế giới.
(2) Cao Sơn Lưu Thuỷ: một trong 10 bản nhạc lừng danh thuộc thập đại danh khúc cổ nhạc Trung Hoa về sau, gắn liền với câu chuyện về tình bạn tri kỷ và sự tương thông sâu sắc giữa Bá Nha và Tử Kỳ.
(3) Triệu Hữu là Thái tử thời vua Tống Chân Tông, mẹ là Chương Mục hoàng hậu.
(4) Triệu Lan là con gái trưởng của vua Tống Chân Tông.