Dòng Máu Lạc Hồng
Chương 65 : Trên thuyền hoa (2)
Ngày đăng: 01:49 22/03/20
Giọng buồn bực:
“ Chúc mừng các ngươi đã vượt qua, mọi người sẽ được đi lên lầu hai đối đáp với Uyển Như muội. Hi vọng mọi người sẽ vượt qua.”
Rồi nhìn Thành đầy chán nghét, tiếp:
“ Mọi người bị loại cũng không lên buồn rầu. Mọi người có thể cùng nhau, ngâm thơ đối đáp, thưởng thức rượu quý. Lâm gia sẽ cho đàn ca, múa hát đến phục vụ. Coi như đây là một cuộc dạp chơi.”
Rồi sau đó, tiếng chiêng chống vang lên, pháo hoa bắn lên rung trời, cùng lúc, một thảm đỏ được trải từ trên lầu hai xuống.
Dù bị loại, những những sĩ tử cũng nhiệt liệt chúc mừng người còn lại, hi vọng mọi người sẽ ôm được mỹ nhân về, một phong độ đầy thân sĩ.
Mười năm người chậm rãi, bước lên lầu.
Vưà đi lên, đã thấy xuất hiện một bước bình phong, chỉ thừa một chỗ trống, vừa đúng một người đi qua, một bức hoành phi treo chữ:
“ Vũ vô kiềm tỏa, năng lưu khách.
(Mưa, dù không xích không khóa, cũng có thể giữ chân khách ở lại) ”
Bên trong, tiếng nói trong trẻo, ngọt lịm, vọng ra:
“ Các vị đến được đây, đều là kẻ tài trong kẻ tài. Nhìn cảnh mưa, tiểu nữ mạn phép được thử thách một chút. Mong các vị không chê cười.”
Lời vừa dứt, Triệu Hữu vội vàng, đáp:
“ Nguyệt hữu loan cung bất xạ nhân
(Trăng có cung loan mà không bắn người) “
Mọi người cũng vội vàng, đáp lại, theo vòng tròn:
“ Phong bất cử sừ nại khiết sơn
(gió không phải cuốc bừa mà làm mòn cả núi.) ”
“ Phân bất uy quyền dị khủng nhân
(Cục cứt chẳng có uy quyền gì mà khiến người ta phải sợ)”
“Sắc bất ba đào, dị nịch nhân
(Sắc đẹp, dù chẳng phải sóng gió, cũng dễ làm cho người ta chìm đắm) “
……………
Mọi người đọc xong, bức bình phong từ tử dịch chuyển, từ việc đối đáp, mọi người cũng nhận ra văn tài ai cao hơn, lần lượt chậm rãi đi vào.
Vào bên trong, khung cảnh đơn sơ nhưng vô cùng thoáng đãng, đầy đủ bút lông và giấy viết.
Xa xa, bóng dáng yêu kiều, đang tựa khẽ lan can, thở dài, rồi quay lại:
“ Cảm ơn, mọi người đã đến, mong chư vị ngồi thưởng thức trà mà tiểu nữ tự pha.”
Rồi chậm rãi, rót từng ly trà, mời.
Mười năm tài tử ngồi xuống, không khí bỗng tự dưng trầm mặc, Thành nói:
“ Người buồn cảnh có vui đâu giờ. Chắc hẳn Lâm cô nương đang có chuyện gì sầu lòng sao.”
Lâm Uyển Như chỉ mỉm cười, không trả lời, chậm rãi nói:
“ Ở đây đều là anh tài. Tiểu nữ mong mỗi người thử họa một bài thơ, tỏ ra ý chí của mình. Nếu Tiểu nữ thấy hợp, thì sẽ lựa chọn người đó.”
Vòng thi cuối, nên ai cũng trầm mặc, cau mày suy nghĩ một tứ thơ hấp dẫn nhất, đẹp nhất để chinh phục mỹ nhân, vì tất cả đều chỉ có một cơ hội duy nhất. Không gian cứ như vậy trầm mặc, Thành thản nhiên thưởng thức trà, ngắm nhìn màn mưa Tây Hồ, Uyển Như thấy vậy, bắt chuyện:
“ Hình như công tử cũng không quan tâm, đến hội thi lần này.”
“ Haha, tại hạ phiêu bạt tứ phương, tài nghệ cũng không ra gì, nên mục đích tới đây chỉ để bồi huynh đệ đi tham dự. Không ngờ, lại lọt đến đây, để Lâm cô nương chê cười.”
Uyển Như nghe xong, nhìn thật sâu vào Thành, thầm nghĩ: “ con người này thật kì lạ, trước vẻ đẹp của nàng, mà vẫn giữ được đôi mắt trong veo, rất giống người con trai đó.”
…………….. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn phải học đủ sách vở, thi cầm.
Phụ thân muốn nàng trở thành con người hoàn hảo nhất.
Ba tháng trước, dường như thể chịu nổi nữa, Lâm Uyển Như quyết định nổi dậy. Nàng thu thập hành trang, mang theo một khoản tiền, ngụy trang rồi trốn đi.
Đáng tiếc, kế hoạch “vượt ngục” mà nàng cho là thiên y vô phùng lại rõ mồn một trước mắt phụ thân nàng Lâm Trí đại nhân, có điều ông cũng chẳng vạch trần nàng làm gì, xem như thuận tiện cho nàng đi ra lịch lãm, tăng trưởng kiến thức. Tất nhiên, việc an bài người ẩn núp để theo bảo vệ cũng đã được sắp xếp đâu vào đấy.
Lâm Uyển Như vẫn hồn nhiên không biết, vừa ra liền một mình cưỡi ngựa, du ngoạn khắp nơi.
Đối với thiếu nữ ngây thơ chưa biết sự đời, kiến thức hạn hẹp như nàng, thì mọi thứ vô cùng mới mẻ. Nàng cứ gặp thứ gì mới lạ thì mua, gặp món ngon thì ăn, gặp việc lạ thì chơi, tiêu xài phung phí.
Tuyệt nhiên, sắc đẹp và tiền tài của nàng cũng bị rất nhiều kẻ để ý, nhưng bất cứ ai có ý nghĩ xấu, đều được Lâm Tiến - hộ vệ mà cha nàng phái đi, tiêu diệt.
Bỗng một hôm đang trên đường đến Ung Châu du ngoạn nốt điệm tận cùng đất nước. Trời đang đẹp, bỗng nổi cơn. ” Đùng.” Tiếng sấm vang giòn, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống. Dưới hoàng cảnh hoang vu, Lâm Uyển Như loay hoay, ráo rác tìm chỗ trốn, bỗng nàng nhìn thấy, một căn nhà nhỏ nằm ẩn mình dưới tán cây.
Nàng vội vã phóng ngựa tới, đợi đến khi nàng bước lại gần, mới nhìn rõ, trên cửa khắc dòng chữ “ Thiên Địa hội.” được khảm vàng, sáng lóa. Hai bên là hai bốn chữ được xếp đối xứng: “ Trảm Thiên – Diệt Địa.”
Bên trong là một thanh niên trong trang phục hắc y, nhàm chán, nằm ngắm nhìn màn mưa.
Lâm Uyển Như lễ phép:
“ Trời mưa, tiểu nữ xin được đứng chú tạm.”
Bóng áo đen chỉ gật đầu, rồi cũng chả quan tâm đến nàng, Uyển Như biết ý, đứng bên hiên.
Bỗng “ Bịch.” Một chiếc nghế được ném ngay dưới chân nàng, kèm theo giọng nói:
“ Ngồi đi, trời mưa lâu đó.”
Lâm Uyển Như gật đầu cảm ơn.
…………….
Lúc đó, giữa màn mưa, Lâm Tiến cả người đẫm máu, đôi mắt vằn lên tia máu, quát:
“ Các ngươi là ai.”
“ Haha.” Ba bóng áo đen cười lớn: “ Ta là ai không quan trọng. Nhưng Thánh tử nhà ta coi trọng Tiểu thư nhà người.”
“ Mơ đi. Các ngươi không sợ Lâm gia trả thù.”
“ Hừ. Kể cả họ Triệu ta cùng dám, huống chi chỉ là họ Lê các ngươi. Haha.”
Một bóng áo đen, quát:
“ Dùng kiếm trận, giải quyết nhanh đi.”
Rồi cả ba đều xuất thủ, một cự kiếm xé tan màn mưa, chém Lâm Tiến làm ba, một bóng áo đen, cười:
“ Thật yếu.”
“ So đo gì với sâu kiến, mau chóng đi tìm cô nương kia, kẻo Thánh Tử trách tội.”
Lúc sau, trước cửa tiệm, ba tên tu sĩ khoác áo choàng đen khí thế hung lệ, tiến đến, sát khí tỏa ra, Thập Nhị nói:
“ Đệ vừa thấy tiểu nữ đó chạy vào đây.”
Thập Nhất gật đầu, toan đạp cửa xông vào, một ánh đao lóe ra, ba người cấp tốc xoay người, trốn tránh.
Cửa dần mở ra, Lâm Uyển Như đang ngồi, ngơ ngác đọc cuốn “ Tây Du Kí.” Cũng bất giác lui lại.
Ba tên áo đen định thần lại, nhìn thấy trong căn nhà, một thân áo đen trùm kín, biết kẻ này cao thâm mạt chác, Thập Nhất thận trọng nói:
“ Không biết vị cô nương kia là như thế nào với huynh đài.”
Thành khoan thai đứng dậy, chắp ra phía sau lưng, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, đôi mắt khép hờ một nửa, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn, phong phạm cao nhân triển lộ mười phần, chậm rãi nói:
“Chư vị, nay mua bán ế ẩm, không cần chặn cửa tiệm của ta chứ.”
“ Chúc mừng các ngươi đã vượt qua, mọi người sẽ được đi lên lầu hai đối đáp với Uyển Như muội. Hi vọng mọi người sẽ vượt qua.”
Rồi nhìn Thành đầy chán nghét, tiếp:
“ Mọi người bị loại cũng không lên buồn rầu. Mọi người có thể cùng nhau, ngâm thơ đối đáp, thưởng thức rượu quý. Lâm gia sẽ cho đàn ca, múa hát đến phục vụ. Coi như đây là một cuộc dạp chơi.”
Rồi sau đó, tiếng chiêng chống vang lên, pháo hoa bắn lên rung trời, cùng lúc, một thảm đỏ được trải từ trên lầu hai xuống.
Dù bị loại, những những sĩ tử cũng nhiệt liệt chúc mừng người còn lại, hi vọng mọi người sẽ ôm được mỹ nhân về, một phong độ đầy thân sĩ.
Mười năm người chậm rãi, bước lên lầu.
Vưà đi lên, đã thấy xuất hiện một bước bình phong, chỉ thừa một chỗ trống, vừa đúng một người đi qua, một bức hoành phi treo chữ:
“ Vũ vô kiềm tỏa, năng lưu khách.
(Mưa, dù không xích không khóa, cũng có thể giữ chân khách ở lại) ”
Bên trong, tiếng nói trong trẻo, ngọt lịm, vọng ra:
“ Các vị đến được đây, đều là kẻ tài trong kẻ tài. Nhìn cảnh mưa, tiểu nữ mạn phép được thử thách một chút. Mong các vị không chê cười.”
Lời vừa dứt, Triệu Hữu vội vàng, đáp:
“ Nguyệt hữu loan cung bất xạ nhân
(Trăng có cung loan mà không bắn người) “
Mọi người cũng vội vàng, đáp lại, theo vòng tròn:
“ Phong bất cử sừ nại khiết sơn
(gió không phải cuốc bừa mà làm mòn cả núi.) ”
“ Phân bất uy quyền dị khủng nhân
(Cục cứt chẳng có uy quyền gì mà khiến người ta phải sợ)”
“Sắc bất ba đào, dị nịch nhân
(Sắc đẹp, dù chẳng phải sóng gió, cũng dễ làm cho người ta chìm đắm) “
……………
Mọi người đọc xong, bức bình phong từ tử dịch chuyển, từ việc đối đáp, mọi người cũng nhận ra văn tài ai cao hơn, lần lượt chậm rãi đi vào.
Vào bên trong, khung cảnh đơn sơ nhưng vô cùng thoáng đãng, đầy đủ bút lông và giấy viết.
Xa xa, bóng dáng yêu kiều, đang tựa khẽ lan can, thở dài, rồi quay lại:
“ Cảm ơn, mọi người đã đến, mong chư vị ngồi thưởng thức trà mà tiểu nữ tự pha.”
Rồi chậm rãi, rót từng ly trà, mời.
Mười năm tài tử ngồi xuống, không khí bỗng tự dưng trầm mặc, Thành nói:
“ Người buồn cảnh có vui đâu giờ. Chắc hẳn Lâm cô nương đang có chuyện gì sầu lòng sao.”
Lâm Uyển Như chỉ mỉm cười, không trả lời, chậm rãi nói:
“ Ở đây đều là anh tài. Tiểu nữ mong mỗi người thử họa một bài thơ, tỏ ra ý chí của mình. Nếu Tiểu nữ thấy hợp, thì sẽ lựa chọn người đó.”
Vòng thi cuối, nên ai cũng trầm mặc, cau mày suy nghĩ một tứ thơ hấp dẫn nhất, đẹp nhất để chinh phục mỹ nhân, vì tất cả đều chỉ có một cơ hội duy nhất. Không gian cứ như vậy trầm mặc, Thành thản nhiên thưởng thức trà, ngắm nhìn màn mưa Tây Hồ, Uyển Như thấy vậy, bắt chuyện:
“ Hình như công tử cũng không quan tâm, đến hội thi lần này.”
“ Haha, tại hạ phiêu bạt tứ phương, tài nghệ cũng không ra gì, nên mục đích tới đây chỉ để bồi huynh đệ đi tham dự. Không ngờ, lại lọt đến đây, để Lâm cô nương chê cười.”
Uyển Như nghe xong, nhìn thật sâu vào Thành, thầm nghĩ: “ con người này thật kì lạ, trước vẻ đẹp của nàng, mà vẫn giữ được đôi mắt trong veo, rất giống người con trai đó.”
…………….. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn phải học đủ sách vở, thi cầm.
Phụ thân muốn nàng trở thành con người hoàn hảo nhất.
Ba tháng trước, dường như thể chịu nổi nữa, Lâm Uyển Như quyết định nổi dậy. Nàng thu thập hành trang, mang theo một khoản tiền, ngụy trang rồi trốn đi.
Đáng tiếc, kế hoạch “vượt ngục” mà nàng cho là thiên y vô phùng lại rõ mồn một trước mắt phụ thân nàng Lâm Trí đại nhân, có điều ông cũng chẳng vạch trần nàng làm gì, xem như thuận tiện cho nàng đi ra lịch lãm, tăng trưởng kiến thức. Tất nhiên, việc an bài người ẩn núp để theo bảo vệ cũng đã được sắp xếp đâu vào đấy.
Lâm Uyển Như vẫn hồn nhiên không biết, vừa ra liền một mình cưỡi ngựa, du ngoạn khắp nơi.
Đối với thiếu nữ ngây thơ chưa biết sự đời, kiến thức hạn hẹp như nàng, thì mọi thứ vô cùng mới mẻ. Nàng cứ gặp thứ gì mới lạ thì mua, gặp món ngon thì ăn, gặp việc lạ thì chơi, tiêu xài phung phí.
Tuyệt nhiên, sắc đẹp và tiền tài của nàng cũng bị rất nhiều kẻ để ý, nhưng bất cứ ai có ý nghĩ xấu, đều được Lâm Tiến - hộ vệ mà cha nàng phái đi, tiêu diệt.
Bỗng một hôm đang trên đường đến Ung Châu du ngoạn nốt điệm tận cùng đất nước. Trời đang đẹp, bỗng nổi cơn. ” Đùng.” Tiếng sấm vang giòn, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống. Dưới hoàng cảnh hoang vu, Lâm Uyển Như loay hoay, ráo rác tìm chỗ trốn, bỗng nàng nhìn thấy, một căn nhà nhỏ nằm ẩn mình dưới tán cây.
Nàng vội vã phóng ngựa tới, đợi đến khi nàng bước lại gần, mới nhìn rõ, trên cửa khắc dòng chữ “ Thiên Địa hội.” được khảm vàng, sáng lóa. Hai bên là hai bốn chữ được xếp đối xứng: “ Trảm Thiên – Diệt Địa.”
Bên trong là một thanh niên trong trang phục hắc y, nhàm chán, nằm ngắm nhìn màn mưa.
Lâm Uyển Như lễ phép:
“ Trời mưa, tiểu nữ xin được đứng chú tạm.”
Bóng áo đen chỉ gật đầu, rồi cũng chả quan tâm đến nàng, Uyển Như biết ý, đứng bên hiên.
Bỗng “ Bịch.” Một chiếc nghế được ném ngay dưới chân nàng, kèm theo giọng nói:
“ Ngồi đi, trời mưa lâu đó.”
Lâm Uyển Như gật đầu cảm ơn.
…………….
Lúc đó, giữa màn mưa, Lâm Tiến cả người đẫm máu, đôi mắt vằn lên tia máu, quát:
“ Các ngươi là ai.”
“ Haha.” Ba bóng áo đen cười lớn: “ Ta là ai không quan trọng. Nhưng Thánh tử nhà ta coi trọng Tiểu thư nhà người.”
“ Mơ đi. Các ngươi không sợ Lâm gia trả thù.”
“ Hừ. Kể cả họ Triệu ta cùng dám, huống chi chỉ là họ Lê các ngươi. Haha.”
Một bóng áo đen, quát:
“ Dùng kiếm trận, giải quyết nhanh đi.”
Rồi cả ba đều xuất thủ, một cự kiếm xé tan màn mưa, chém Lâm Tiến làm ba, một bóng áo đen, cười:
“ Thật yếu.”
“ So đo gì với sâu kiến, mau chóng đi tìm cô nương kia, kẻo Thánh Tử trách tội.”
Lúc sau, trước cửa tiệm, ba tên tu sĩ khoác áo choàng đen khí thế hung lệ, tiến đến, sát khí tỏa ra, Thập Nhị nói:
“ Đệ vừa thấy tiểu nữ đó chạy vào đây.”
Thập Nhất gật đầu, toan đạp cửa xông vào, một ánh đao lóe ra, ba người cấp tốc xoay người, trốn tránh.
Cửa dần mở ra, Lâm Uyển Như đang ngồi, ngơ ngác đọc cuốn “ Tây Du Kí.” Cũng bất giác lui lại.
Ba tên áo đen định thần lại, nhìn thấy trong căn nhà, một thân áo đen trùm kín, biết kẻ này cao thâm mạt chác, Thập Nhất thận trọng nói:
“ Không biết vị cô nương kia là như thế nào với huynh đài.”
Thành khoan thai đứng dậy, chắp ra phía sau lưng, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, đôi mắt khép hờ một nửa, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn, phong phạm cao nhân triển lộ mười phần, chậm rãi nói:
“Chư vị, nay mua bán ế ẩm, không cần chặn cửa tiệm của ta chứ.”