[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca

Chương 101 : Hôn lễ

Ngày đăng: 06:58 19/04/20


Thảm trải sàn màu vàng được trải trên mặt đất, Sirius giãy dụa, quay cuồng từ trong đám người chật vật đứng lên.



Ngu Đạt liên tiếp sử dụng kĩ năng trị liệu, Trị Liệu Đảo Ngôn là kĩ năng thêm huyết tập thể đem máu của hơn hai mươi người đều đổ đầy.



Quay đầu lại nhìn sàn nhà đã không còn thi thể, Ngu Đạt hỏi các học sinh đã hoàn toàn ngây sợ tránh ở một bên: “Tất cả thi thể đều ở nơi này sao?”



Một đệ tử ngẩn người, mang theo khẩn trương kích động nói: “Không, còn có nhân mã cùng Bằng Mã và một ít thi thể của gia tinh, bất quá thi thể của họ đã được các tộc nhân mang đi.”



Ngu Đạt nghe vậy thở dài một tiếng, có lẽ chính là bởi vì có những minh hữu này, mới có thể khiến cho các học sinh cơ bản không có chút thương vong nào đi.



“Cậu đã cố hết sức.” Sirius đi tới ôm lấy bờ vai của cậu an ủi.



“Cậu thật sự đã làm rất tốt, Y Đạt, cám ơn cậu đã cứu mạng của chúng tôi.” Remus chân thành mỉm cười, bên cạnh hắn Tonks sợ hãi than: “Y Đạt, cậu không phải là đã chết rồi sao?”



“Là anh đã cứu chúng em sao?” Fred chạy lại nhìn cậu.



“Anh rốt cuộc là ai? Thậm chí có cả năng lực thần kì như thế?” Một thành viên D. A. mà cậu không biết tên nghi ngờ hỏi.



“Anh là một mục sư đến từ thế giới khác.” Ngu Đạt cười nói.



Cậu vươn ra hai tay niệm một cái tên ma pháp: “Hy vọng thánh ca!”



Kí hiệu âm nhạc màu lam giống như thủy triều vờn quanh thân thể cậu, thanh âm của sóng biển vang lên,từng trận từng trận sóng âm vang ra từ xung quanh thân thể cậu.



Sirius cảm giác được tinh thần chấn động, ma lực khôi phục với một tốt độ không thể tin được.



Phóng thích xong ma pháp hồi mana tập thể, Ngu Đạt phóng một cái tăng sức chịu đựng quần thể, vừa lòng nhìn tên của những đội hữu trong đoàn đội biểu thị trạn thái viên mãn.



“Đi thôi, bên ngoài còn đang chiến đấu!” Ngu Đạt nói.



“Nguyên lai chiến đấu còn chưa có chấm dứt?!” Sirius kinh ngạc hô, Remus đã chạy về phía cửa, thê tử của hắn Tonks cũng không chịu thua chạy phía sau.



“Cậu chờ chút!” Ngu Đạt gọi lại Sirius.



“Làm sao vậy?” Sirius kỳ quái nhìn cậu, người khác cũng đã chạy ra lễ đường, đang chiến đấu với quân địch bên ngoài.



Trong thanh âm trộn lẫn giữa kinh hỉ cùng hét chói tai, Ngu Đạt lấy ra đũa phép của Sirius: “Đũa phép của cậu! Nó chạy vào túi tớ lúc nào vậy?”



Sirius sửng sốt, sau đó chột dạ đè lại túi áo của mình.



Hắn tiến lên tiếu a a đoạt lấy đũa phép của mình, chạy thục mạng: “Cám ơn cậu Ngu Đạt! Thật sự là giúp đại ân!!”




“Ta nguyện ý.” Snape không chút do dự trả lời.



“Ngu Đạt, cậu nguyện ý cùng với người đàn ông trước mặt kết làm bạn lữ mãi mãi không chia rời sao?



“Ta nguyện ý.” Trong thanh âm của Ngu Đạt mang theo khẩn trương cùng kích động.



Ngu Đạt hít mạnh một hơi, dựa theo mấy lần luyện tập trước đó lấy đũa phép của mình đan chéo vào đũa phép của Snape.



Ánh mắt của cậu mở lớn ra, chờ đợi cảnh tượng quanh mang chiếu rọi, sau đó cậu chờ a chờ a, đũa phép chính là không có động tĩnh.



Sắc mặt của Snape trực tiếp đen, hắn gào thét một tiếng: “Ngu Đạt không phải là tên thật của em sao?!”



“A?” Ngu Đạt ngẩng đầu nhìn sắc mặt càng ngày càng trầm xuống của hắn: “Tên thật?”



“Không phải là tên ma pháp đương nhiên sẽ không có tác dụng!” Snape tức giận nói.



Tên thật ma pháp?!



Ngu Đạt chớp chớp ánh mắt, miệng đóng chặt. Cái tên Có Dung Nãi Đại 囧 này thực sự là đến bên miệng của cậu liền nói không lên lời a a a!!



Những người tham gia hôn lễ bắt đầu xôn xao, Ngu Đạt thậm chí đều có thể nghe thấy thanh âm ồn ào của Sirius, Snape sắc mặt càng đen.



Cứu mạng! Vậy phải làm sao bây giờ?!



Hoàn hảo, Dumbledore đúng lúc giải cứu cậu ra khỏi tình huống khó xử. Đem việc tên thật ma pháp của cậu đến thế giới này chỉ có âm tiết mà không có nghĩa nói ra, mà Ngu Đạt là tên dịch ra từ ý của nó.



Rối loạn rốt cuộc là bình ổn, lần này giữa hai đũa phép rốt cuộc biến ra một đoàn ánh sáng chói lọi, hình thức khế ước hôn nhân rốt cuộc cũng thành công!



Dumbledore lớn tiếng nói: “Hiện tại ta tuyên bố hai người các ngươi từ bây giờ đã trở thành bạn lữ!”



Snape ôm chầm Ngu Đạt, tiếp thu sự chúc phúc của mọi người.



“Em không còn gạt ta bất kì một chuyện gì đúng không?” Thanh âm của Snape thoát ra từ kẽ răng.



“Không có!” Ngu Đạt đem đầu chui vào trong ngực của hắn.



Loại chuyện như là anh là nhân vật trong sách, em là người mang theo hệ thống trò chơi xuyên qua cậu sẽ mang theo nó cả đời, sau đó đưa đến trong phần mộ thôi!



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chính văn kết thúc nha, còn có chút phiên ngoại.