[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca
Chương 100 : Gặt hái
Ngày đăng: 06:58 19/04/20
Cũng không trách Ngu Đạt nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, cậu trước đã từng thấy qua thần bảo hộ của Snape, lúc đó cậu không thấy được rõ, chỉ thấy đó là một sinh vật có bốn cái chân dài, so sánh với con rồng béo trước mắt này thực sự là khác xa.
Hơn nữa, con rồng nhỏ màu xanh trong du hý mập mạp mê người, cho dù giờ có triệu hồi ra cũng là bộ dáng xuẩn manh xuẩn manh, chính là khi biến thành bộ dáng thần bảo hộ của Snape tại sao lại khiến cậu không dám nhìn thẳng nữa?!
Cái đầu hư ảo kia, cái bụng nhỏ tròn vo kia!
“Severus, có rất nhiều con vật khác có thể làm thần bảo hộ, không bằng anh tìm một hình nào đó xinh đẹp một chút?” Ngu Đạt nuốt nước miếng, yếu ớt đề nghị: “Chỉ cần không phải cái này. Linh miêu ma sủng thì thế nào? Nếu không thì em còn có hoa hướng dương có thể ca hát a!”
“Đừng có ngốc.” Snape không được tự nhiên xoa xoa đầu Ngu Đạt: “Đây không phải là ta có thể quyết định, ai kêu hóa thân của em là như vậy đâu.”
Hơn nửa ngày, Ngu Đạt mới hiểu được, bảo hộ thần của Snape biến thành như vậy hoàn toàn là do cậu ban tặng, mà thần bảo hộ của phù thủy cũng không phải là muốn biến thành cái gì liền biến thành cái đó.
Biết được thần bảo hộ của Snape biến thành như vậy là bởi vì quá mức để ý cậu, làm cho Ngu Đạt “Hắc hắc” vui vẻ, sau đó lại rối rắm.
Đây không phải là bôi đen hình tượng của cậu sao? Muốn biến cũng phải biến thành cái dạng đứng đắn này chứ.
Snape một đường quét ngang không để Giám ngục Azkaban vào mắt, đem bọn họ đánh cho quỷ khóc thần hào quay cuồng mà đi.
Đừng nhìn thể tích của rồng xanh mê người không lớn, sự cường đại của thần bảo hộ của phù thủy không dựa vào thể tích, mà la ma lực của người thi chú.
Snape mở đường, Ngu Đạt một đường chạy như bay, bay về phía Harry.
Chờ đến khi đến nơi, Ngu Đạt bảo trì trạng thái bay trên bầu trời như thế này
Đừng nhìn bộ dáng của rồng xanh trông thực cồng kềnh, nhưng là cự long dù sao cũng là con cưng của tự nhiên ——bản sơn trại (bản ăn cắp, làm giả) này của Ngu Đạt cũng không ngoại lệ, khi phi hành thì thanh âm vỗ cánh cũng phi thường nhỏ.
Snape phóng ra thần chú huyễn thân cho hai người, hắn thấp giọng nói: “Bây giờ còn không thể đi xuống.”
“Vì cái gì?” thanh âm không hiểu của Ngu Đạt truyền đến.
Harry đều buông tha chống cự để cho Voldermort dùng thần chú lấy mạng phóng vào người y, bây giờ còn không xông lên đi còn chờ cái gì?
“Em xem con rắn kia.” Tay của Snape ấn đầu của Ngu Đạt một cái.
Ngu Đạt thuận thế cúi đầu, liền thấy Voldemort đứng ở nơi đó, sai sử một cái Tử Thần Thực Tử đi thăm dò nhìn xem Harry chết chưa, mà bên cạnh lão có một con rắn vừa thô vừa to.
Snape vừa lòng, lãm long dưới thân hắn xao động gãi gãi mặt đất.
“Kia thì thế nào?” Voldemort cười nhạt, khinh miệt nói: “Hiện tại lão đũa phép ở trong tay của ta.”
Lão trìu mến vuốt ve cây đũa phép làm bằng gỗ Nối Xương của mình, vèo một phát thẳng thắp chỉ vào Dumbledore: “Hiện tại chủ nhân cây đũa phép cực mạnh là ta!!”
Lão gào thét xong câu đó, liền nhằm phía Dumbledore. Dumbledore vươn tay linh mẫn vẩy một chút, hai người liền một trước một sau hóa thành làm khói màu trắng cùng màu đen bay lên không trung.
Bellatrix phát ra một tiếng tiếng rít không chút do dự đi theo chủ nhân của mụ bay về phía tòa thành, mà sau lưng của mụ mấy Tử Thần Thực Tử trung thành với Voldermort cũng bay theo.
Bọn hắn cũng thông minh nhìn sang thân thể khổng lồ của lam long, chỉ cần vào tòa thành, thân hình khổng lồ như lam long liền không có cách nào vào được.
Bất quá bọn hắn nghĩ đến quá dễ.
Snape hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống từ trên lưng Ngu Đạt, không chút khách khí hướng về phía đám Tử Thần Thực Tử đang chạy trốn kia
“Y Đạt! Hành động!” Snape cao giọng hô một câu.
“Hiểu!” Lam long xoay người phi vào tòa thành.
Ngu Đạt mở ra bản đồ, tìm được thân thể của đám Sirius trong lễ đường.
Trong tiếng hô to của các học sinh, lam long rơi trên mặt đất, mấy giây sau liền biến thành hình người.
“Quần thể sống lại!”
Hai luồng kim quang chói mắt bay lên từ trong tay của Ngu Đạt, sau mười giây đọc thần chú, thanh âm to lớn trang nghiêm vang lên trong lễ đường, đống thi thể được sắp chỉnh tề trong lễ đường bay lên giữa những cột sáng.
Ngu Đạt lần này rốt cuộc biết đường rời khỏi chỗ đang đứng.
Chỉ một lát sau, Sirius là người thứ nhất sống lại, hắn cười một nụ cười thật tươi với Ngu Đạt, sau đó không kịp đề phòng bị Remus xuất hiện ngay sau đó đẩy ngã trên mặt đất.
Lông mày Ngu Đạt nhướng lên một chút, bất đắc dĩ nhìn bóng người liên tiếp xuất hiện đem Sirius đè ở phía dưới.
REVIEW 101