[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 143 : Ngã xuống

Ngày đăng: 13:53 19/04/20


Mười ngày sau, tin tức Ryoma và Tezuka muốn tham gia giải Mĩ mở rộng không biết được truyền ra từ đâu, Seigaku liền sôi trào. Không phải vui vẻ, mà là thất kinh. Giải toàn quốc sắp bắt đầu rồi, nếu như Tezuka và Ryoma thực sự đi tham gia giải Mĩ mở rộng, vậy thực lực của Seigaku sẽ giảm mất hơn nửa.



“Đội trưởng! Có thật anh và Echizen sẽ đi Mĩ, không tham gia giải toàn quốc không?!” Momoshiro có chút phẫn nộ, có chút hoảng loạn hỏi.



“Đúng vậy, đội trưởng... nhóc con... Các cậu muốn tham gia giải Mĩ mở rộng sao, nya?” Kikumaru mất đi bình tĩnh.



“Tezuka, đây... rốt cuộc là có chuyện gì? Sao trước đó cậu và Echizen không hề nói gì cả?” Oishi không nghĩ tới Tezuka lại có quyết định như vậy.



Nhìn mọi người chất vấn Tezuka và Ryoma, Ogihara cúi đầu không nói. Lần này, có lẽ cậu lại làm sai rồi. (Sai quá đi ấy chứ:P)



“Chuyện này tôi cũng không biết là như thế nào. Tôi sẽ không đi Mĩ.” Vẻ mặt Tezuka nghiêm túc mà nghi hoặc, anh không biết tại sao bên Mĩ lại gửi thư mời cho anh và Echizen, “Tôi sẽ đi hỏi rõ ràng, mọi người tiếp tục huấn luyện!”



“Tezuka, Ryoma, các cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Ryuzaki thu hồi nhìn ánh mắt nhìn về phía Ogihara rồi nói. Tezuka và Ryoma liền đi theo huấn luyện viên Ryuzaki. Những người khác lo sợ bất an nhìn nhau, lỡ như đội trưởng và Ryoma thực sự đi thì làm sao bây giờ?



Hai người họ vừa đi, Ogihara lập tức mở miệng: “Xin lỗi, chuyện này không liên quan đến đội trưởng và Ryoma. Là tôi... Là tôi tự ý quyết định, để chú út đề cử đội trưởng và Ryoma. Xin các senpai trách tôi đi.” Ogihara thật thành khẩn mà xin lỗi mọi người.



“Ogihara? Sao lại là cậu...”



“Itsuki-chan, là cậu đề cử họ?”



Nghe Ogihara nói, tất cả mọi người ngây ngẩn.




“Ưm...” Chẳng biết qua bao lâu mới tỉnh lại, hô hấp của Ogihara càng nặng thêm. Cái gì cũng không nhìn thấy, Ogihara trắc trở lật người, mới phát hiện mình vẫn nằm trên sàn nhà. Khát quá... Ogihara sờ sờ bên người, nhưng không tìm thấy bình nước. Ngoài miệng có dịch thể, Ogihara liếm liếm mới phát hiện là máu. Hình như răng chảy máu rồi... Mũi hình như cũng chảy máu rồi. Lấy tay áo che mũi, Ogihara hỗn loạn nghĩ liệu có người phát hiện ra cậu không.



Bây giờ cậu chật vật như vậy, nếu có người phát hiện thì tốt. Cả người đều đau, Ogihara lo lắng sờ chân mình, còn may, đầu khớp xương hình như không có việc gì. Mơ hồ nhớ lại, lúc ngã xuống cậu đã bảo vệ hai chân mình. Tay bị thương, cậu có thể đổi tay kia, thế nhưng nếu chân bị thương cậu sẽ thực sự không thể vào giải toàn quốc nữa. Nhưng mà... cho dù cậu không sao, cậu cũng không có tư cách vào giải toàn quốc nữa rồi. Tâm Ogihara vô cùng đau đớn.



Không được nghĩ nữa, không được để bị phát hiện, không muốn bị người khác thấy bộ dạng hiện tại của mình. Ogihara động thân, từng chút tìm xung quanh, cuối cùng cũng mò thấy bình nước của mình, thế nhưng nước đã chảy gần hết. Uống một ngụm nhỏ, Ogihara đóng lại nhét vào bên hông. Hình như mình đã chạy tới tầng một rồi, Ogihara cảm thấy cực kì may mắn vì mình ngã ở bên cạnh cầu thang, tầng trên không có người, hẳn là sẽ không bị phát hiện. Trên người rất đau, thắt lưng hình như đã bị thương, Ogihara chịu đựng đau đớn đứng lên, vịn tường đi ra.



Tezuka và Ryoma về tới sân huấn luyện, nói cho mọi người họ sẽ không đi nước Mĩ nữa, sau đó để mọi người bắt đầu huấn luyện.



“Itsuki-chan đâu?” Fuji hỏi.



“Backy chưa trở về?” Ryoma cả kinh, vội nhìn về phía Tezuka.



“Chưa, ” Fuji cũng nhìn về phía Tezuka, “Xảy ra chuyện gì?”



“Đi tìm cậu ấy, ” Tezuka quyết định rất nhanh, trầm giọng hét, “Mọi người đi tìm Ogihara!” Hét xong, Tezuka là người đầu tiên chạy đi, những người khác chỉ sửng sốt một giây, liền vội vàng bỏ lại vợt tennis chạy ra ngoài sân bóng.



“Ryoma, có chuyện gì xảy ra?” Fuji kéo Ryoma hỏi.



“Đội trưởng vừa nặng lời với Backy.” Ryoma lo lắng trả lời, giật khỏi tay Fuji liền chạy đi. Trong mắt Fuji lộ ra tia nguy hiểm, chạy vội ra ngoài.