[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 144 : Lựa chọn của giờ khắc này
Ngày đăng: 13:53 19/04/20
Liệu cậu có chết không? Ogihara nằm trên cỏ nghĩ. Cậu cũng không biết bây giờ mình đang ở đâu. Đi ra từ khu nhà giáo viên, cậu liền đi theo hướng có bãi cỏ. Đi tới một nơi, cảm giác bốn phía đều là bụi cây, cậu trốn ở bên trong. Chờ sau khi mắt khôi phục cậu muốn trước đi tới buồng vệ sinh chỉnh trang một chút, sau đó... Co mình lại, Ogihara chịu đựng cơn đau nhức trên người. Vừa đứng lên thì không cảm thấy đau, nhưng sau khi nghỉ ngơi một lúc cậu mới biết được mình bị ngã không nhẹ. Toàn thân giống như bị cái gì đè lên, đau nhức không gì sánh được, chỉ nhẹ nhàng động đậy một chút đều có thể làm cậu ra một thân mồ hôi lạnh.
Khát quá... Yết hầu, miệng lưỡi đều đang bốc hỏa. Tuy rằng rất tiết kiệm, nhưng nước cũng đã uống hết. Bây giờ cậu cũng giống như cá, không thể rời nước. Ogihara có chút không cam lòng, lẽ nào thực sự sẽ khát đến chết sao?
“Nước...” Nhổ một cây cỏ trên mặt đất, Ogihara ngậm vào trong miệng, trong cỏ có một chút nước, nhưng với cơn khát cháy của cậu thì còn lâu mới đủ. Cắn nát ngọn cỏ, chất lỏng đắng chát làm Ogihara càng thấy khát.
Sắp thiêu cháy rồi, trong miệng một chút nước bọt cũng không có, Ogihara cuộn mình càng chặt hơn... Vì sao lại có chút lạnh? Muốn uống nước, Tezuka, Shusuke, Ryoma, tôi muốn uống nước.
“Itsuki-chan! Itsuki-chan! Kiên trì lên! Mau đem nước đến! Itsuki-chan, uống nước, há miệng!”
Là giọng của ai? Vì sao lại tràn ngập sợ hãi và tự trách? Trên người ấm hơn một ít, nhưng cơn run rẩy bên cạnh truyền đến làm cậu càng thấy lạnh hơn.
“Itsuki-chan... Xin em, hãy cố gắng kiên trì, đừng ngủ, đừng ngủ...”
Lại là giọng của ai? Vì sao bi thương như thế, khóc như thế? Cậu không ngủ, chỉ là không mở mắt ra được. Rất lạnh, lại rất khát.
“Backy, há miệng... Há miệng, tớ biết cậu khát mà.”
Người này là ai? Vì sao lại khóc? Là bởi vì mình sao? Cậu rất khát, thế nhưng... thực sự không có khí lực.
Có cái gì dán lên môi cậu, chất lỏng lạnh lẽo đi vào trong miệng. Là nước, là nước mà cậu cần nhất, khát quá... Thế nhưng vì sao chỉ có một chút như thế? Cái vật kia rời đi, đừng, đừng rời đi, sau đó nó lại lập tức dán vào miệng mình, nước chậm rãi từ đôi môi kia vào chảy vào trong miệng.
“Vâng...” Trước mặt cha mình, Ogihara cầm bàn tay lạnh lẽo của Tezuka, “Daddy, mommy... Là con không cẩn thận ngã từ cầu thang xuống... Sau đó mắt bị cắt điện... Nước của con bị đổ hết... cho nên mới... Daddy... Cha không thể đổ lỗi của con cho người khác... Nếu như không phải con uống nước khi đang xuống cầu thang thì cũng sẽ không dẫm vào khoảng không mà ngã xuống.”
Buông tay Tezuka, Ogihara chịu đựng cơn đau trên người mà tiến vào trong lòng cha mình, “Daddy... Sao cha lại đánh bạn của con chứ... Là lỗi của mình con, đừng để họ phải chịu... Daddy...” Ogihara tự trách mình, cậu lại càng làm mọi chuyện trở nên hỏng bét.
“Itsuki-chan, chuyện hôm nay là lỗi của anh. Anh không nên không để ý đến ý tốt của em mà làm tổn thương em, không nên để em đi một mình. Anh rõ ràng biết sức khỏe của em không tốt lại còn sơ ý như vậy, bác trai giận anh là đúng rồi.” Không để Ogihara nói hết, Tezuka liền mở miệng. Quay lại thành khẩn nhận lỗi với Ken, Tezuka nhìn về phía đôi mắt mang theo áy náy của Ogihara, “Itsuki-chan, anh quyết định đi Mĩ.”
Ogihara kinh ngạc nhìn Tezuka, lập tức nói: “Đội trưởng... Chuyện này... là tôi tự ý...”
“Itsuki-chan, ” Lần thứ hai Tezuka ngắt lời Ogihara, “Anh tin tưởng em, trước khi anh và Ryoma trở về, em sẽ giúp anh chăm sóc tốt cho Seigaku. Itsuki-chan, vì em, anh sẽ đi Mĩ.”
“Đội trưởng, đừng nên như vậy... Là tôi...” Ogihara rất khó chịu, đây không phải kết cục mà cậu muốn.
“Backy, tớ muốn cùng cậu tham gia giải toàn quốc. Trước lúc đó, giải Mĩ mở rộng sẽ là mục tiêu của tớ. Backy, cổ vũ cho tớ nhé.”
“Itsuki-chan, Seigaku... Tôi và em sẽ cùng nhau bảo vệ.” Fuji quay lại cúi đầu với Ken và Fujika, sau đó nói, “Itsuki-chan nói toàn thân cậu ấy đều đau, có cần bác sĩ kiểm tra thêm một chút không?”
“Được, ta đi gọi điện thoại, Backy tỉnh, hẳn là nên để bác sĩ đến kiểm tra một chút.” Fujika hôn chồng một cái để hắn bình tĩnh một chút, sau đó tới phòng khách gọi điện thoại. Trong phòng ngủ, Ken ôm con trai, sắc mặt vẫn không tốt nhìn Tezuka.
Ở bên cạnh cha, Ogihara chỉ có thể dùng ánh mắt nói cho ba người kia điều mình muốn nói... Xin lỗi.