[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 32 : Bữa cơm hữu nghị
Ngày đăng: 13:52 19/04/20
Đứng trước cửa một nhà hàng xa hoa, Ogihara lần thứ hai nhìn địa chỉ trong tay để chắc chắn là mình không nhầm. Từ trên taxi bước xuống, tìm được chỗ hẹn với người kia, Ogihara chỉ cảm thấy cực kì may mắn vì daddy và các anh cho cậu tiền tiêu vặt cũng khá nhiều, đủ để hôm nay cậu không cần ở lại đây rửa chén cho người ta để trừ nợ. Ngẫm lại, mời một người ăn ở nhà hàng Pháp sang trọng như vậy có thể mất bao nhiêu tiền nhỉ. Xem ra Atobe Keigo kia không chỉ muốn cậu mời ăn đơn giản như vậy, không chừng là muốn bắt cậu làm công ở đây mấy tháng trả nợ để làm anh ta hả giận cũng nên.
“Thực sự bị cắn nghiêm trọng vậy sao?” Ogihara vừa nói thầm vừa mở ví ra xem cậu có mang thẻ tín dụng không, giá cả ở những chỗ thế này cậu biết rất rõ. Không phải cậu keo kiệt, nhưng đối phương chắc là không tình cờ biết được cậu có thể trả tiền cho bữa ăn ở đây đi. Lỡ chẳng may cậu không trả được thì chẳng phải sẽ phải ở đây rửa bát trừ nợ sao. Hít sâu một hơi, Ogihara chỉnh trang lại quần áo rồi đi vào trong nhà hàng, dù sao cũng đã rơi vào tình cảnh này, cậu cũng không nên quá lo lắng thêm nữa.
“Xin chào, xin hỏi cậu là Ogihara Aitsuki?” Ogihara vừa mới đi vào, một nữ quản lý của nhà hàng lập tức tiến đến mỉm cười hỏi.
“... Vâng, tôi là Ogihara Aitsuki.” Ogihara nghi hoặc, sao đối phương lại biết cậu là ai vậy.
“Cậu Ogihara, xin mời đi bên này.” Vị quản lý vừa nghe thì vội cung kính nghiêng người, tay phải giơ lên, dẫn Ogihara đi sang bên phải.
Ogihara hiểu ra, hẳn là do người kia sắp đặt, nên cũng yên lòng theo vị quản lý kia đi. Đi được một đoạn, thấy phía trước có một người ngồi cạnh bàn, Ogihara bỗng thấy có chút mê hoặc. Người này hiện giờ cho cậu cảm giác khác xa lúc trước, thật cao quý, ưu nhã.
“Atobe Keigo.” Không đợi quản lý nói, đang ngồi trên ghế Atobe liền đứng lên, chủ động giới thiệu với Ogihara.
“Ogihara Aitsuki.” Ogihara ngẩng đầu nhìn đối phương, chủ động bắt tay đối phương rồi buông ra, không dấu vết lén nhìn tay phải của Atobe.
Lúc này, một bồi bàn đi tới, quản lý cầm thực đơn trên tay bồi bàn đưa cho Atobe và Ogihara, sau đó yên lặng đứng một bên đợi hai người gọi.
Khóe miệng Atobe trước sau vẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt mà ưu nhã, anh gọi một phần bít tết, canh hải sản, rượu vang đỏ và bánh pudding, sau đó đưa lại thực đơn cho bồi bàn và nhìn Ogihara đang xem thực đơn ở đối diện. Đối với Atobe mà nói, đến nơi đây ăn là chuyện cực kì bình thường nên anh tuyệt không cảm thấy chọn nhà hàng này có gì không ổn, cũng không cho rằng sẽ làm khó gì Ogihara. Anh không thể chấp nhận được Ogihara Aitsuki có thể đơn giản như vậy đã tra ra số điện thoại của mình lại chỉ là người bình thường. Mà hiện tại thấy người này không hề có chút sợ hãi hay không thích ứng vì lần đầu đến những nơi như vậy, Atobe càng thêm xác định Ogihara nhất định không xa lạ với những chỗ như thế này. Atobe có thể khẳng định trong những người mình biết không có ai mang họ Ogihara. Đối với thân phận của Ogihara Aitsuki, trước sau Atobe vẫn đoán không ra.
…
“Tích tích đát, tích tích đát...” Đang chuẩn bị ngủ, Tezuka vội đeo kính lên, cầm lấy điện thoại di động...
…
“Đã trễ thế này, tin nhắn của ai đây?” Bật đèn bàn lên, Yukimura ngồi dậy...
…
“Uhm...” Từ trong ổ chăn chui ra, Ryoma nhắm mắt tìm điện thoại di động của mình...
….
“Shusuke, em có tin nhắn này.”
“Cảm ơn, neechan.” Cầm lấy điện thoại di động chị mình đưa, Fuji mới phát hiện điện thoại của mình không hiểu sao lại ở phòng khách.