[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 42 : Đến giải đấu (3)

Ngày đăng: 13:52 19/04/20


“Đội trưởng.” Ogihara buông ra Fuji senpai rồi đứng lên, thấy sắc mặt Tezuka không tốt, cậu cẩn thận hỏi: “Trận đấu sắp bắt đầu à?”



“Chuẩn bị vào sân rồi.” Tezuka nói rõ mục đích mình đến, sau đó xoay người bỏ đi.



Ogihara nhất thời không hiểu ra sao, trong mắt Fuji xẹt qua một tia tức giận, sau đó cười kéo Ogihara ra khỏi rừng cây.



“Fuji, cậu đi đâu đó? Trận đấu gần bắt đầu rồi.” Kikumaru đi tới chỗ Fuji oán giận một tiếng. Những người khác thì nhìn chằm chằm Ogihara người đi cùng Fuji. Vừa rồi đội trưởng đi tìm Fuji, sau khi trở về thì hình như có gì không ổn, khiến bọn họ rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



“Không có gì.” Fuji không muốn nhiều lời, chỉ là đột nhiên thu hồi vẻ tươi cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tezuka. Kikumaru đang muốn hỏi tiếp, lập tức thấy sợ mà trốn ra sau Oishi.



“Fuji, trận đấu lập tức sẽ bắt đầu, đối thủ lần này của chúng ta là Saint Rudolph, lúc này mọi người không thể không cảnh giác.” Oishi đoán vừa rồi đội trưởng và Fuji có thể có xích mích, vội kín đáo cảnh báo.



Tiếng còi vang lên báo hiệu bắt đầu trận đấu, Fuji cười một cái với Ogihara đang lo lắng rồi lạnh mặt đi vào sân. Duy nhất không chịu ảnh hưởng là Ryoma thì bỏ một lon trà chanh vào tay Ogihara, đi theo vào sân. HLV Ryuzaki thì vẫn thoải mái mà không để ý bầu không khí căng thẳng của đám cầu thủ. Trong mắt bà, thỉnh thoảng cãi nhau một chút sẽ làm tăng tình hữu nghị giữa các thành viên. Dù sao mấy đứa trẻ này cũng không phải không biết chừng mực.



Ở trong sân, Yuta để ý thấy anh trai mình hôm nay tâm tình không tốt. Lại thấy anh trai chỉ mỉm cười với cái tên vừa đánh hắn, ngực Yuta có chút khó chịu. (Huynh đệ văn sao? 0.o)



Các thành viên của Seigaku đi vào trong sân, đứng đối mặt với nhóm đội tuyển của Saint Rudolph. Ngoại trừ Ryoma và Fuji, những người khác không tự giác mà nhìn về phía Yuta, chuẩn xác mà nói, là nhìn vết bầm tím trên bên mép Yuta.



Oishi nói vài câu khách khí với đối phương. Kikumaru, Momoshiro và cả Kaidoh thì nhìn Fuji, đã thấy trên mặt Fuji không còn sự lạnh lùng vừa rồi, thế nhưng cũng không cười, trong lòng bắt đầu lo lắng, rốt cuộc là làm sao vậy.



“Fuji senpai làm sao vậy? Vừa rồi sao tự nhiên lại có vẻ mặt đáng sợ như thế.” ở ngoài sân, Horio cảm thấy lạnh mà tự ôm mình. Cậu ta cho rằng đội trưởng đã đủ lạnh, không ngờ Fuji senpai lại cũng có thể lạnh như thế.



“Fuji và đội trưởng...” Kawamura lo lắng nhức đầu. Inui không nói chuyện mà nhìn về phía Ogihara đang cực kì uể oải ngồi trong góc phòng, cặp kính lóe lóe.



… … …
“Mada mada dane.” Ryoma uống một ngụm Fanta, ngay sau đó, đồ uống trong tay cậu bị đổi thành trà chanh, “Đường bóng đó vẫn chưa hoàn thiện, nếu là đánh đơn thì bóng ra ngoài rồi còn đâu.”



“Kaidoh senpai, cố lên! Lấy bất biến ứng vạn biến.” Ogihara vỗ cái mũ của Ryoma một chút rồi quay đầu cổ vũ Kaidoh một câu, dưới tình huống không phạm quy thì nói một câu ám hiệu. Cậu biết, Kaidoh senpai sẽ hiểu.



“Khè...” Kaidoh buộc buộc lại khăn đội đầu, than nhẹ một lần, “Lấy bất biến ứng vạn biến...”



“Canh thời điểm tốt lắm.” Tezuka thoả mãn nhìn Momoshiro nhảy lên thật cao. Mà Momoshiro hô lớn một tiếng, thấy Kaidoh dùng hư chiêu dụ đối phương đánh bóng bổng thì dùng toàn lực đập bóng.



“Seigaku thắng điểm, 5-3.” Điểm số bắt đầu thay đổi, một game này, kịch bản ban đầu của Saint Rudolph đã không còn sử dụng được nữa.



… … …



“Oh, my god.” Thấy người kia bị một quả bóng của Momo senpai đánh trúng mặt mà ngã trên đất, Ogihara không đành lòng mà che mắt, chắc chắn đau khiếp luôn.



Bị bóng đánh trúng rồi! Nằm trên mặt đất co giật vài cái rồi hôn mê luôn. Mà game đấu này, ngoài dự đoán của mọi người, vì tình huống vừa rồi mà còn chưa kết thúc thì Seigaku đã thắng lợi.



“Momo senpai, không thể đánh lên mặt người ta nha, không thể nha.” Ogihara bướng bỉnh trêu chọc Momoshiro senpai đang đi tới, những người khác thì cười ha ha.



“Thắng như thế, thật không cam lòng. Ai biết lại đánh trúng nó chứ.” Momoshiro cũng giơ ra gương mặt phiền muộn.



“Khè... Ngu ngốc!”



“Mày bảo ai ngu ngốc!” …...