[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm

Chương 10 :

Ngày đăng: 16:14 18/04/20


Mùa đông Chấn Hưng năm thứ 38, Hoàng đế băng hà.



Thái tử Thanh Phong lên ngôi lấy hiệu là Minh Nhật, ban hành 1 loạt đạo luật cải cách từ trong ra ngoài, phát triển kinh tế chỉnh đốn quân sự đưa Hoàng Nguyên quốc trở thành 1 cường quốc uy chấn lục địa. Ngày Minh Nhật đế lên ngôi, đại xá thiên hạ, cả nước ăn mừng chìm đắm trong ca múa, lễ hội mừng vị hoàng đế trẻ tuổi tài ba nổi danh nhất trong sử sách Hoàng triều. Khắp các ngõ to nhỏ trong kinh thành người ta đều kể cho nhau nghe những câu chuyện truyền thuyết từ khi hoàng đế còn là Lục hoàng tử, người đã là người tài ba xuất chúng nhất trong số các vị hoàng tử. Năm đó khi loạn đảng phương Bắc đang nhũng nhiễu biên ải, lục hoàng tử khi ấy mới 17 tuổi đã xin vua cha cho 1 vạn binh mã đi dẹp loạn. Quân loạn đảng khi đó thế lực rất mạnh, liên tiếp khiêu chiến với Hoàng Nguyên quốc ta. Tướng quốc công Trần Nghiêm – vị danh tướng lúc bấy giờ đang được lệnh đi dẹp loạn ở vùng Tây Hải, tình thế rất nguy cấp, binh lực của ta đã suy yếu khó có thể chống cự cho đến khi Trần tướng quân về. Lục hoàng tử ngày đó dẫn quân xuất chinh, trong vòng 1 tháng đã có tin chiến thắng báo về, trên chiến trường lục hoàng tử đã quyết chiến với chủ tướng Dạ Nguyệt Mâu của địch, chặt đứt thủ cấp của hắn, nâng cao sĩ khí quân ta, đuổi đánh quân địch về tận kinh thành của chúng. Trận chiến kinh thiên động địa đó khiến Bắc quốc trở tay không kịp, phải vội giương cờ xin hàng, nguyện hằng năm nộp cống phẩm cho triều đình, gả Phương Nghi công chúa cho Thất hoàng tử để cầu hòa.



Oa không biết trông Minh Nhật hoàng đế khi trên chiến trường ra sao? Đương nhiên là rất oai phong lẫm liệt rồi. Ta nghe nói là ngài mặc chiến bào bằng bạc, cầm Minh Nhạn thương sắc bén đứng trước toàn quân, toàn thân hào khí phát ra khiến người người kính phục. Ngài nói 1 câu mà khiến cho tất cả chiến binh Hoàng nguyên quốc đều nâng cao tinh thần: “ Phạm phải Hoàng Nguyên, tiễn xuống Hoàng tuyền“.



Thật sao?



Ta rất rất mong được chứng kiến cảnh đó.



Còn nữa...bla... bla...



Bách Diệp xoay người bước vào nhà, ngồi lê đôi mách ngoài cửa cũng gần hết buổi sáng, cô chỉ toàn nghe người dân ca tụng vị hoàng đế trẻ tuổi này lên như 1 vị thần. Bản thân cô thì không biết câu chuyện của họ bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần hư cấu chỉ nghĩ đến phần công việc chất đống đang đợi mình làm sao để giải quyết nhanh chóng. Bước vào phòng làm việc, 1 thiếu niên thanh tú đang chăm chú tỉ mẩn chạm trổ từng đường nét hoa văn mây trôi uyển chuyển. Những đường nét tinh xảo cho thấy sự khéo léo tài hoa ở cậu là vô hạn. Nhờ có Tử Lâm mà công việc trong cửa hàng cũng đỡ đi rất nhiều, ai ngờ được thằng bé ăn mày cô nhặt được về lại giỏi giang như thế, cô dám chắc là kĩ nghệ của nó không lâu nữa sẽ vượt xa cô. Một thằng bé vừa thông minh vừa khéo léo lại có dung mạo, chắc chắn sẽ là 1 cục nam châm hút khách cho cửa hàng. Cô bước đến lấy khăn tay thấm mồ hôi đang chảy dại dọc thái dương của cậu, nhẹ giọng nói:



- Không cần phải quá sức đâu, nghỉ tay ăn bát chè này đi đã.



- Tỉ cứ để đấy, ta làm sắp xong rồi, không muốn bỏ dở dang.Cô cũng không thúc ép cậu nữa, ngồi xuống gần đó bắt đầu làm 1 con mèo xám mô phỏng vật cưng của mình. Cả hai cùng nhau làm việc liên tục cho đến tận khi trời tối, lúc này cô nhất quyết bắt cậu phải dừng tay đi ăn cơm thì cậu mới chịu nghỉ. Cô không muốn là bà chủ mang tiếng bóc lột người làm nên chế độ bồi dưỡng của cậu đều rất được chú trọng. Cô muốn cậu sẽ có thân thể khỏe mạnh hơn, để có thể làm thật tốt công việc 1 mình, lúc đó cô chỉ việc ngồi mà hưởng thụ, hì hì.



Một tháng sau ngày Minh Nhật hoàng đế lên ngôi, cô vinh dự khi được là 1 trong những vị khách mời đặc biệt của hắn cùng tham dự 1 buổi yến tiệc chân chính. Trước ngày lễ hội, Tấm đã kéo cô đến phủ rối rít chuẩn bị cho ngày này, nàng muốn mình phải thật đẹp trong mắt hắn. Bị liên lụy bởi công cuộc cải tạo nhan sắc này, cô cũng bị đẩy hết bên nọ sang bên kia. Người giàu mà, họ có đủ công đoạn rườm rà mà họ muốn. Đến khi nhìn mình trong gương, không tệ nha! Đứng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, cô gái trong gương được trang điểm kĩ lưỡng, tóc búi nửa đầu đeo diềm hoa đỏ cam. Một thân váy hồng san hô 2 lớp điệu đàng giúp làn da trở nên sáng hơn. Ờ thì trông không đen sì như bình thường, duyệt!
- Này sao không nói?



- Đây là muội muội của ta, nàng là Trắc Bách Diệp. Bát hoàng tử hiểu lầm rồi.



- À à à à...



Tiếng “à” kéo dài như thanh âm giễu cợt phát ra từ thằng nhóc vắt mũi chưa sạch khiến lòng cô sôi trào. Nếu không phải đang ở trong cung thì, nếu nó mà là người bình thường thì...



- Nhưng ta thấy thế nào cũng không giống muội muội của tỉ. Nhìn nàng ta mà xem nhan sắc còn không bằng hầu nữ của ta này.



- Khải nhi đủ rồi đấy. Đệ thật vô phép tắc, mau về phủ chép Kinh thư cho ta.



- Bách Diệp, muội đừng bận tâm lời nói trẻ con, chúng ta cùng thi lễ với hoàng thượng rồi cùng về.



Ôm theo cõi lòng bị tổn thương, cô bước đi mà trong lòng không ngừng niệm chú “ thằng nhóc chết tiệt, cho mày gặp xui xẻo đến không ngóc đầu lên được đi“.



BBRr|