[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm
Chương 9 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
Trời chiều đã ngả về Tây, chợ tan họp người người đều uể oải thu dọn trở về sau 1 ngày làm việc mệt mỏi. Bước đi trên con đường tắt dẫn về nhà, Bách Hợp mải suy nghĩ trong đầu về việc chọn lựa nhân công phụ giúp mình vì hiện giờ đơn hàng quá nhiều, cô sợ 1 mình mình không thể đáp ứng hết. Còn cách nhà 1 đoạn nhưng cô lại nghe thấy những âm thanh chửi bới thậm tệ và tiếng xô xát khá mạnh bạo. Cô nấp sau bức tường quan sát tình thế bấy giờ, 1 nhóm côn đồ đang vây lại đánh đập 1 thằng bé ăn mày. Toàn thân nó lấm lem bẩn thỉu, quần áo rách nát không che nổi thân thể để lộ những vết tím bầm ghê rợn, máu khô bết đen lại toàn thân, những vết thương cũ chưa lành nay lại nứt toác ra làm máu chảy đầm đìa. Cô không thấy được mặt nó vì khuôn mặt bây giờ bị sưng vù lên rất đáng thương. Mỗi quyền đám đàn ông đó vung xuống lại làm thằng bé đau đớn oằn mình. Không dám đối đầu với đám hạ đẳng đó, cô vội xoay người tìm hướng khác chạy đi. Nhưng mới được vài bước, chân cô không thể nào nhấc nổi. Cô đang làm gì thế này? Tại sao cô lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc 1 thằng bé bị đánh đến thừa sống thiếu chết ngay trước mắt mình rồi quay đi chứ? Nhưng cô đâu phải là đối thủ của bọn chúng, nếu cô đứng ra thì có khi cô còn chẳng giữ nổi thân mình. Cô nhìn thằng bé đó mà lòng như lửa đốt, tuy bị đánh đến như vậy nhưng nó vẫn không hé miệng kêu đau, dáng vẻ quật cường đó khiến cho cô không cầm lòng được chạy đến che trước nó bảo vệ. Đến khi ý thức được hành động của mình thì cô đã bị bao vây bởi những tên thô lỗ to xác, tiếng cười khả ố cùng mùi rượu nồng nặc từ chúng tỏa ra khiến cô hoa mắt chóng mặt.
- Con bé này to gan nhỉ. Dám xông vào giúp thằng nhóc kia. Mày có muốn ông đây đánh cho mày bầm xương nát thịt không?
- Ỷ mạnh hiếp yếu, các người không coi vương pháp ra gì rồi có phải không! Đánh 1 thằng bé ra nông nỗi này mà không thấy chùn tay, lương tâm của các người vứt đi đâu hết rồi hả?
- Mày có vẻ mạnh mồm nhỉ, tao trông mày mặt mũi xấu hoắc, cũng chẳng phải bộ dạng thiên kim tiểu thư gì, mày định lên mặt với ai? Hả?
Cô bị tên đó đẩy ngã dúi dụi xuống đất ngay cạnh thằng bé khốn khổ. Cảm nhận được thân mình nó đang run lẩy bẩy, lại bị đám người kia sỉ nhục, máu nóng tích tụ dồn lên não khiến cô đứng bật dậy vung nắm đấm nhỏ yếu ớt của mình về phía tên vừa nói. Bị trúng 1 đấm tuy không đau nhưng lại vì bất ngờ mà dọa hắn ngã ngồi, đồng bọn thì cười chế giễu hắn bị 1 con oắt con bắt nạt. Hắn tức khí xông tới nắm lấy tóc cô, vung bàn tay thô to tát mạnh 1 cái. Bên má trái in dấu bàn tay nóng rực, cái tát đó khiến cho cô xây xẩm mặt mày, da đầu tê rần, nước mắt cứ trào ra không kìm lại được. Còn chưa kịp nhìn rõ mọi thứ, cổ áo cô đã bị xách lên, hơi thở hôi thối của hắn phả vào mặt khiến cô nghẹt thở:
- Mày chết với ông, hôm nay ông bắt mày hầu hạ ông đến chết thì thôi.
- Từ từ thôi chứ, nghẹn rồi kìa.
- Khụ... khụ.
Khi cơn nghẹn đã qua đi, cậu lại hùng hổ cầm đũa gắp lấy gắp để. Bàn tay cằm đũa bị chặn lại bởi 1 bàn tay nữ nhi nhỏ nhắn nhưng có nhiều vết chai sạn thô ráp. Cậu ngơ ngác quay sang nhìn cô đang giữ tay mình, ánh mắt nghiêm nghị, cô khẽ nói:
- Ngươi cứ từ từ ăn, ăn không hết thì gói mang về. Đường đường là nam nhi sao có thể vì đói mà làm mất đi dáng vẻ đường hoàng của bản thân được. Ta phải dạy ngươi từng chút mới được, từ những thứ nhỏ nhất như là phong thái ăn uống chẳng hạn. Ngồi thẳng lưng lên, lau sạch tay và mồm đi, bẩn quá. Giờ thì gắp thức ăn... chậm thôi... đừng có dùng đũa đảo khuấy mọi thứ lên như thế...
Tử Lâm thật sự uất ức mà, đến lúc ăn mà cô còn bắt chẹt cậu như thế. Cố gắng nắn ép bản thân phải học theo phong thái nho nhã mà cô yều cầu, cậu thấy phiền hết mức nhưng ai bảo cô bây giờ là bà chúa của cậu chứ, cô nói gì thì cậu đều phải nghe thôi. Haizz, cứ tưởng được 1 bữa ngon, ai dè.
Mải chỉ dạy cậu đến khi cậu đã phát ngán chẳng ăn nổimiếng nào được nữa, cô mới tính tiền và cùng cậu trở về. Khi bắt đầu bước xuốngbậc thang cô nhìn thấy 1 bóng hình thân quen bước vào quán mang theo hương Kimtước chỉ dụ hoặc. Là chàng – Triệu An Bình. Chàng mỉm cười ôn hòa với tiểu nhị,nhìn lướt xung quanh phòng rồi nụ cười trên môi chợt tắt khi nhìn thấy cô. Cômỉm cười càng tươi hơn khi nhìn thấy biểu cảm đó nhưng sâu kín trong ánh mắtlại ẩn chứa nỗi đau khôn nguôi, cô gật đầu thay cho lời chào và tiếp tục bướcvuống những nấc thang còn lại. Khi đến bên cạnh chàng, cô hạ thấp giọng đủ đểchàng nghe thấy “ Đa tạ!” rồi bước đi với tư thế phóng khoáng nhất mà cô nghĩđược. Đằng sau cô, ánh mắt nghi hoặc của chàng ghim lấy 2 thân ảnh gầy yếu kiasóng vai nhau bước đi trên con đường phồn hoa của đế đô.B9Rr^N