[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm
Chương 17 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
Cô vừa bước vào phủ thì được đám người hầu dồn dập thông báo lão gia muốn cô tới gặp ngay lập tức. Cô vực dậy tinh thần để chuẩn bị đối diện với 1 cửa ải khó khăn sắp tới.
Trong phòng yên tĩnh 1 lúc thật lâu, người đàn ông nghiêm nghị ngồi trước bàn làm việc phê duyệt xong hết tấu chương mới ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngồi thong dong ở phía đối diện. Cô chậm rãi đưa chén trà lên thưởng thức, quy cách và tư thế đúng chuẩn như 1 thiên kim cành vàng lá ngọc, phong thái bình thản và có vẻ như bất cần. Trần Nghiêm chau mày nghiêm giọng nói:
- Con đã đi đâu suốt đêm qua?
- Con ở lại cửa hàng.
- Ta muốn con trả lời thành thật. Con đã đi đâu? Con không coi gia pháp là gì phải không?
- Con đã lớn và hoàn toàn biết mình phải làm gì. Dượng không cần phải lo thái quá lên như thế!
Trần Nghiêm tức giận, vỗ bàn quát lớn:
- Con biết mình phải làm gì ư? Nếu con biết thì tại sao lại ở bên ngoài qua đêm không báo 1 tiếng? Tại sao không biết giữ mình mà lúc nào cũng chạy loạn bên ngoài? Tại sao dám tham gia vào việc thâu tóm các đầu mối thông thương của kinh thành? Con đang suy nghĩ gì vậy, còn không mau trả lời ta?
- Dượng, con không muốn sống cuộc sống như thế này. Con muốn tự mình làm chủ số phận mình, không bị quản chế bởi bất cứ ai hay ràng buộc bởi bất cứ mối quan hệ gì. Con không muốn sống ở đây nhưng vì mẹ nên con mới phải chấp nhận.
- Ta đối với con có gì không tốt? Con có thiếu thứ gì đâu mà phải chạy ra ngoài làm loạn hết lên, thế giới này đầy rẫy hiểm ác, mọi hành động của con có thể bị kẻ xấu lợi dụng rồi đẩy con và mọi người liên lụy.
- Trắc tiểu thư không cần khách khí, Tạ mỗ rất vui khi được tiểu thư mời đến tham dự buổi gặp mặt ngày hôm nay. Có gặp mới biết được là lớp trẻ ngày nay tài giỏi lắm, quả là sóng sau xô sóng trước, chúng ta thật sự đã già rồi.
- Tạ tiên sinh là 1 nhân vật lớn, Bách Diệp thật sự rất muốn được học hỏi thêm từ người.
- Ha ha... haa.....
Cuộc nói chuyện giữa 2 người dần trở nên thân mật hơn, bước đầu cô đã phần nào tiến gần hơn được với lão hồ ly đó. Kết thúc buổi gặp mặt, cô mời Tạ Chân Nghiêu cùng đi đến hội quán của mình, dâng cho lão ta 1 cây sáo trúc cổ tên là Dạ Thi có niên đại mấy trăm năm. Nắm rõ sở thích sưu tập nhạc cụ của lão cùng với sự chuẩn bị chu đáo và từng bước đi đã có tính toán kĩ, cô thành công lấy được niềm tin từ lão.
Hai tháng sau, thông tin Tạ thương hội phá sản lưu truyền rộng rãi trên khắp cả nước. Mọi người truyền tai nhau rằng vì đầu tư thua lỗ nên lão phải đánh đổi bằng cả gia tài, không lâu sau tin lão tự sát lại gây chấn động kinh thành.
Gấp quyển sách lại, cô ngắm cây sáo trúc lần đó tặng cho lão hồ ly. Lão chết là đáng lắm. Lúc còn sống thì tham lam trục lợi, vơ vét, làm việc xấu, không việc gì hắn không dám làm. Vì hắn mà biết bao gia đình nhà tan cửa nát, đây là việc duy nhất cô làm mà không thấy do dự hay hổ thẹn lương tâm. Hơn nữa, lão vốn trước từng hợp tác với thất hoàng tử làm biết bao việc ác, sau khi hắn thất thế mới phủi tay làm như không liên can. Cái kết cục như ngày hôm nay là hoàn toàn có thể đoán trước được.
Cô dựa vào mối giao hảo với lão, vận động lão bỏ ra 1 số tiền lớn vào quỹ từ thiện. Bản thân mình dùng đơn hàng với số lượng lớn làm mồi nhử cho lão chịu mở hầu bao. Đồng thời hạ lệnh cho người mình chia thành nhiều nguồn, liên tiếp đặt mối quan hệ làm ăn với lão. Mặt khác, triệt tiêu con đường nhập hàng của lão trên mọi tuyến đường. Muối là một mặt hàng thiết yếu cho sự sống, để đảm bảo chất lượng sản phẩm phải đảm bảo phương tiện vận chuyển sạch sẽ, chống ẩm và duy trì được chất lượng muối, tuyệt đối không vận chuyển khi trời mưa. Đương nhiên Tạ Chân Nghiêu biết điều này rõ hơn ai hết, trước khi vận chuyển bao giờ cũng chú trọng việc dự báo thời tiết, đội ngũ vận chuyển cũng tuyển chọn những người thân tín đưa hàng. Chỉ là lão không ngờ rằng dựa vào tài lực của mình, Bách Diệp có thể cho người tìm đào những mạch nước ngầm tạo thành những vòi rồng phun cao với cường độ cực mạnh trên lộ trình vận chuyển. Toàn bộ những chuyến hàng mà lão huy động trên cả nước đều chịu chung số phận mất trắng. Tin này vừa chuyền đến tai lão, chưa kịp giấu diếm đã bị tung ra bên ngoài. Tin tức lão làm ăn thất đức, treo đầu dê bán thịt chó khiến thần phật nổi giận, tạo nên dị tượng giếng trời để trừng phạt kẻ gian. Các thương nhân đồng loạt chầu trực ngoài cửa muốn đòi lại vốn, cảnh tượng xô đẩy hết sức nực cười. Tạ Chân Nghiêu tìm mọi cách huy động nguồn viện trợ nhưng đều không thành, từ 1 người giàu có cao cao tại thượng, lão giờ phải nếm trải cảnh cúi mình cầu xin người ta giúp đỡ.
Lão từng đến xin gặp cô, cô đã nói sẽ cho lão vay tiền nếu lão lấy toàn bộ khế ước gia sản của mình để cầm cố làm tin. Trước 1 thoáng do dự, lão hồ ly đành phải chấp nhận cái giá của người duy nhất chịu trợ giúp mình lúc này. Với sự ân cần và thân thiện của mình, cô đã khiến lão hoàn toàn tin tưởng vẫn còn người để lão lợi dụng. Chỉ là lão không ngờ, việc chuyển giao toàn bộ tài sản này chính là bước kết thúc của kế hoạch tử thần, đẩy lão đến con đường tận diệt. Đối với thất hoàng tử, mạng người chỉ như cỏ rác, hắn sẽ không bận tâm để những kẻ làm tay sai cho hắn đấu đá lẫn nhau, hãm hại nhau mà còn giương đôi mắt hứng thú nhìn tàn cuộc. Hôm nay có Trắc Bách Diệp thanh toán Tạ Chân Nghiêu, nhưng ai biết liệu ngày mai sẽ có thêm 1 kẻ nào đó kết liễu cuộc đời của Trắc Bách Diệp? Trong trò chơi vương quyền, tính mạng con người thật rẻ rúng.
{”poryqT.