[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm

Chương 26 :

Ngày đăng: 16:14 18/04/20


Một con chim vàng anh xinh xắn từ đâu bay tới hạ cánh xuống bàn làm việc của hắn. Hắn dừng bút nhìn nó, trong hoàng cung nuôi rất nhiều loài chim quý hiếm vì hắn có sở thích sưu tầm nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con chim này. Nó mạnh dạn nhảy lại gần rồi dụi dụi vào bàn tay của hắn tỏ vẻ thân thiết, hắn vuốt lấy cái đầu nhỏ xinh 1 cách đầy cưng chiều. Nó bay lên vai hắn đập cánh vài cái rồi hót líu lo, tiếng chim hót trong veo làm tâm tình hắn tốt lên trông thấy. Hắn nhìn con chim, lại nghĩ đến vàng anh là loài chim mà Tấm thích nhất, hắn từng muốn bắt lấy vài con cho nàng chơi nhưng nàng từ chối vì thương cảm loài chim ưa bầu trời tự do, nếu nhốt nó trong lồng dù có khoản đãi cỡ nào, tiếng hót sẽ không còn sinh khí nữa.Nàng từng nói nếu nàng chết đi muốn được hóa thân làm 1 con chim vàng anh cả ngày vui vẻ bay nhảy, hót líu lo. Hắn bất giác thốt lên: “ Bách Hợp, nếu linh hồn nàng cư ngụ trong thân xác này hãy bay vào tay áo ta“. Tức thì con chim bay lên không trung lượn vài vòng rồi sà vào ống tay áo của hắn. Hắn vô cùng kinh ngạc, giơ ống tay lên cao, con chim thò cái đầu bé nhìn hắn, khẽ kêu “ gù gù“.



Mỗi khi hắn làm việc trong ngự thư phòng quá lâu là chim vàng anh lại bay đến thu hút sự chú ý của hắn, khiến hắn phải dừng lại công việc để nghỉ ngơi. Hắn ngày càng yêu thích nó, cưng chiều như bảo vật. Nhờ có nó mà hắn chẳng còn tâm tư hành hạ cô nữa, cô cầu còn chẳng được.



Hắn tản bộ trong ngự hoa viên, phía trước vàng anh đang bay là là dẫn đường cho hắn đến nơi nó muốn. Hắn bước qua cây cầu giữa hồ sen chợt nghe thấy có tiếng hát của con gái rất tuyệt diệu. Hắn dừng chân sau hòn đá giả sơn, nhắm mắt lại nghe tiếng hát uyển chuyển, hàm súc đó. Giọng ca trong trẻo hát bài Hồng đậu sinh Nam quốc mang nỗi buồn man mác đánh động tâm người nghe.



Đậu hồng sinh ở nước nam,



Chuyện xưa kể lại mấy lần chưa thông.



Hỏi tương tư có gì không,



Từ lâu đã chẳng bận lòng chút chi.



Ta say giữa phố cuồng si,



Tình say men rượu tràn ly phong tình.



Thơ xưa quên hết làm thinh,



Tương tư tủi hổ riêng mình đắng cay.



Dám đâu nhân thế tỏ bày,



Sợ người thấu tỏ, sợ đời cười chê.



Sang xuân, mùa đậu chín về,



Chẳng ai dang hái như thề nguyện xưa.



Mới hay khói sóng gió đưa,



Mới hay tình cũ đã vừa phôi phai.



( Hồng đậu sinh Nam quốc – Đồng Lệ)



Giọng hát đẹp như thế chắc hẳn người hát cũng rất xinh đẹp. Hắn bước ra khỏi hòn giả sơn, trông thấy 1 bóng áo tím nhạt yểu điệu, diễm lệ động lòng người quen thuộc vô cùng. Hắn nhanh chân tiến lại gần, nắm lấy bả vai người con gái đó xoay lại đỗi mặt với mình, hắn vô thức gọi tên: “ Bách Hợp“. Nhưng gương mặt thanh tú nhưng lạ lẫm này lại làm hắn thất vọng. Cô gái sợ hãi kêu cứu, hắn đưa tay bịt miệng lại và giải thích. Cô cung nữ lúc này mới bình tâm trở lại, 2 má ửng hồng hành lễ với hắn. Nhìn điệu bộ và dáng hình của cô gái rất giống với nàng, hắn hỏi: “ Ngươi tên là gì?“.- Nô tì là Uyển Nhã thuộc tạp viện cung.




- Vết thương của nàng có cần ta giúp không? Nếu nàng không ngại... chứ ta thì thật không ngại giúp nàng thoa thuốc đâu.



- Ngươi cút ngay cho ta! Cút!



- Ta biết rồi. Nàng nghỉ đi, mai ta lại đến.



Cô còn định chửi chàng ngày mai đừng đến làm phiền cô nữa nếu không cô nhất định sẽ cho chàng biết tay nhưng lại sững người trước hành động của chàng. Chàng cúi người hôn lên trán cô thật dịu dàng. Cả người cô hoàn toàn bất động trước sự thân mật chưa từng có mà chính chàng là người chủ động. Chàng mỉm cười rõ tươi khi nhìn biểu tình thất thần của cô, chàng biết cô vẫn còn rung động trước chàng mà.



Ngày hôm trước bị đánh thừa sống thiếu chết nhưng ngày hôm sau cô vẫn bị hắn gọi đến hầu hạ. Cô cố gắng nén đau tỏ ra thật bình thường nhưng trước ánh mắt soi mói của hắn cô cảm thấy cả người bứt rứt khó tả. Hay là hắn muốn cô tỏ ra đau đớn mới thỏa mãn thú tính của hắn?



- Đêm qua ngươi ngủ có ngon không?



- Dạ, nô tì cũng cố gắng ngủ được ạ.



- Cố gắng ngủ? Là vì trong lòng vui sướng không ngủ được sao?



- ...



- Đêm qua Triệu cận vệ của trẫm có đến thăm ngươi. Xem ra giao tình giữa Triệu cận vệ và Thụy Hương rất tốt, đêm muộn như vậy còn đến thăm nom?



- Dạ khởi bẩm Hoàng thượng, chỉ là lúc đó Triệu cận vệ mới hết ca trực tiện thể đến xem tình hình của nô tì. Trước đó nô tì từng giúp Triệu cận vệ 1 lần, chỉ là trả 1 đoạn ân nghĩa mà thôi.



- Ta biết Thụy Hương trung thành với ta, tuyệt không có 2 lòng.



- Bắc quốc đã đưa thư xin hòa thân, muốn đem công chúa Phục Linh đến gả. Theo lí thì ta nên nạp nàng làm hậu nhưng ta không muốn cho ai ngồi vào vị trí đó, ngươi hiểu chứ?



- Bắc quốc từng nhiều lần lăm le bờ cõi nước ta nhưng đều bị quân đội ta dẹp đánh tan tành. Quốc vương mới lên ngôi, chủ trương hòa bình hữu nghị, tránh động binh đao, muốn thể hiện ý tốt mới quyết định đem công chúa cầu thân. Nếu chúng ta muốn mối quan hệ tốt đẹp được vững bền thì nên tứ hôn cho 1 nhân vật có tiếng tăm trong triều.



- Ngươi đã có ý tưởng rồi chăng?



- Tả thị lang Lưu Hoằng là người phù hợp nhất.



- Lưu Hoằng tuổi trẻ tài cao, dung nhan tuấn dật, lại còn chưa thành gia thất. Giờ hắn chỉ giữ chức quan tam phẩm nhưng với cải cách về giáo dục hiện nay hắn đang làm, Hoàng thượng có thể vì thế mà thăng quan cho hắn lên hàng nhất phẩm. Nô tì tin với sự đĩnh đạc của Lưu Hoằng, công chúa Bắc quốc sẽ chịu gả, chỉ có điều chúng ta phải tạo cho họ 1 cơ hội thuận lợi.



Xem ra ta nên giao cho Thụy Hương làm việc này là tốtnhất. Ta chờ tin tốt từ ngươi