Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương
Chương 36 : Bộc bạch
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
Sáng sớm Giang Nam mang theo hàn ý nhè nhẹ, nhưng một tia hàn ý này không xâm nhập vào phòng hai người được. Dương Liễm buổi sáng tỉnh lại, thấy Đông Phương còn ngủ say, lường trước Đông Phương mặc dù có một thân võ nghệ, nhưng đêm qua bản thân không tiết chế vẫn là làm cho y mệt. Không khỏi hối hận bản thân đêm qua không biết tiết chế, hôn khóe miệng Đông Phương, Dương Liễm thật cẩn thận đứng dậy mặc y phục mở cửa đi ra ngoài.
“Đông Phương, ngươi sao lại ngồi dậy?” Dương Liễm bưng một chậu nước còn bốc khói vào phòng, thấy Đông Phương ngồi dậy, vội dùng chân khép cửa lại, đem bồn đặt lên ghế tròn bên giường, đi đến bên Đông Phương, nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh của Đông Phương thì hơi hơi đỏ mặt, ấn Đông Phương nằm xuống giường, “Ngươi nằm xuống trước, ta lau mình cho ngươi.”
Đông Phương nghe lời nằm xuống, nhìn Dương Liễm vắt khăn tử lau đi mồ hôi trên người mình, hơn nữa còn cẩn thận rửa sạch phía sau của y, động tác của Dương Liễm mềm nhẹ, giống như hắn đang làm một chuyện cảnh đẹp ý vui, mà không phải chỉ là rửa sạch thân mình cho y.
Làn da Đông Phương thực trắng nõn, bởi vì luyện công, thể mao trên người cũng không rõ ràng, Dương Liễm cũng lần đầu tiên nhìn thấy miệng vết thương dưới thân y, ôn nhu lau qua nơi kia, cúi đầu hôn hôn cái trán của Đông Phương, khóe môi cười, “Chào buổi sáng, Đông Phương của ta.”
Đông Phương Bất Bại nhìn nam tử trước mắt, cười khẽ ra tiếng, “Chào buổi sáng, tổng quản của ta.”
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Kéo chăn qua che kín người Đông Phương, Dương Liễm mới đỏ mặt hỏi, “Thắt lưng còn khó chịu không, ta giúp ngươi xoa bóp, miễn cho cả ngày đều khó chịu.”
Đông Phương miễn cưỡng ngáp một cái, “Ngươi trước đem y phục của ta lại đây.”
Vì thế Dương Liễm vui vẻ mặc y phục cho Đông Phương, lại để Đông Phương nằm ở một bên nhuyễn tháp, mà hắn lại là mặt mày tươi cười cho Đông Phương xem tay nghề mát xa coi như không tồi của hắn, chỉ kém trên mặt không có khắc mấy chữ to —– nam nhân nhị thập tứ hiếu.
“Mạnh một chút, ân... Cứ như vậy.”
Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng mới vừa tiến vào sân, chợt nghe Đông Phương Bất Bại nói những lời này, sợ tới mức dưới chân lảo đảo một cái, chẳng lẽ nói, Dương huynh đệ không phải là người ở dưới mà là giáo chủ... Tưởng tượng như vậy, hai người cảm thấy họ giờ này khắc này nên vô thanh vô tức ra khỏi viện thì tốt hơn.
Ngay lúc hai người đang chuẩn bị xoay người bước đi, chỉ nghe thanh âm của Đông Phương Bất Bại truyềnra, “Người nào ở ngoài phòng?”
“Đông Phương Bất Bại vì nam sủng Dương Liên Đình mà từ bỏ chức vị giáo chủ, Nhật Nguyệt Thần giáo chướng khí mù mịt, đối đầu với Nhậm Ngã Hành thoát khỏi Tây hồ lẻn vào Nhật Nguyệt Thần giáo, cũng bởi vì Dương Liên Đình liên lụy mà chết dưới Hắc Mộc nhai.” Dương Liễm bình tĩnh nhìn Đông Phương Bất Bại trông không ra hỉ giận, “Cho nên, Nhậm Ngã Hành phải chết.” Hắn hối hận bản thân không cùng Đông Phương thương lượng chuyện giết Nhậm Ngã Hành, nhưng cũng không hối hận giết Nhậm Ngã Hành, cho dù Đông Phương có thể hoài nghi hắn, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Đông Phương chết đi.
Thật lâu trầm mặc, Đông Phương đứng lên, “Sổ sách trong phòng ngươi xem xem, này đó vốn là chuyện ngươi phụ trách, sau này vẫn để ngươi phụ trách.” Nói xong, liền đi ra cửa.
Dương Liễm bất an nhìn bóng dáng Đông Phương, nghĩ sao Đông Phương lại bảo hắn đi tính sổ sách, cái dạng này, Đông Phương là không thể nhận hay là có thể nhận?
Đông Phương Bất Bại đi ra cửa, miễn cưỡng bình phục cảm xúc mãnh liệt trong lòng, kinh ngạc lai lịch của Dương Liễm, vừa kinh ngạc hắn ngay cả loại chuyện này cũng nói cho y, chẳng lẽ hắn không lo lắng y giết hắn sao?
Không thể phủ nhận, khi hắn nói xong, một chút hoài nghi cuối cùng trong lòng y cũng biến mất vô tung, cũng có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, hoài nghi người mình yêu, cũng không phải một loại cảm giác tốt.
Đi không xa, chỉ thấy trong vườn có hai hoàng y nha hoàn đang đứng, y dừng cước bộ khi nghe thấy ba chữ “Dương tổng quản”.
“Không nghĩ tới vị kia chính là Dương tổng quản được giáo chủ tín nhiệm, vừa rồi vẻ mặt hắn nấu cháo thật sự là ôn nhu đến làm cho người ta nhịn không được tâm động.”
“Ngươi nha đầu này đừng nói bậy, người trên không phải để chúng ta đàm luận.”
Hai nha hoàn còn nói gì đó, Đông Phương đã không thèm nghe nữa, nhớ tới người trong phòng có thể còn đang bất an, y xoay người hướng về phòng mình, tuy rằng giận hắn lỗ mãng, nhưng cũng không muốn hắn cứ bất an như vậy.
Làm một người nam nhân, nguyện ý vì y lưng đeo danh xấu nam sủng, nguyện ý vì y từ bỏ hết thảy, thậm chí nguyện ý vì y quẳng đi nguyên tắc “Quân tử xa nhà bếp”, y còn có gì mà không hài lòng nữa?
Hết Bộc bạch