Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 37 : Nữ ni cùng dấm chua

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


Đông Phương Bất Bại trở lại phòng, thấy Dương Liễm cầm một quyển sổ, bộ dáng nghiêm túc, nhưng sổ trong tay cầm ngược, mà ánh mắt cũng vô thần dại ra.



Thấy hắn thế này, Đông Phương Bất Bại bước chân nhẹ lại, đứng ở cửa nhìn Dương Liễm, khóe miệng hơi hơi giương lên, người này đến đây thế nào thì có liên quan gì, hiện giờ hắn làm bạn bên người mình, làm hết thảy đều là vì mình, còn có ai làm tốt hơn hắn?



“Đông Phương.” Thấy người đã trở lại, Dương Liễm buông sổ trong tay, đi đến bên cạnh, biểu tình từ trước đến nay ôn hòa nhiễm một vết bất an, hắn đi đến nơi cách y một thước thì dừng lại, “Đông Phương, ta biết ngươi hiện tại không thể chấp nhận, nhưng tình cảm của ta đối với ngươi là thật.” Nói xong, nhìn hai má tuấn mỹ không nhiều cảm xúc, tiến lên một bước cầm lấy tay, “Đông Phương, ngươi đừng sợ ta.”



“Ngươi coi ngươi là *** quái [yêu ma quỷ quái] ?” Đông Phương không tránh bàn tay đi, nói ngược lại, “Ở trong mắt ta, cho dù là *** quái cũng không đáng sợ.” Huống chi trước mặt ta là ngươi luôn ôn nhu.



Dương Liễm với tay kéo người trước mắt vào trong lòng, “Không phải là *** quái, mà là Dương Liễm thuộc về Đông Phương.”



Tây hồ hai ngày gần đây thực náo nhiệt, bởi vì Hàng Châu dân chúng phát hiện Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ hai ngày gần đây đều chơi thuyền trên hồ, tuy rằng cách màn cửa sổ bằng lụa mỏng mà nhìn, nhưng nghĩ họ cách giáo chủ lợi hại trong lời đồn gần như vậy cũng vẫn là một chuyện đáng khoe.



“Tây hồ so với con người ở đây, vừa mặn mà vừa đạm mạt, lại rất hợp nhau.” Dương Liễm một thân bạch y, nhẹ uống một ngụm thanh tửu, xốc lên màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn hồ nước trong suốt, nhớ tới kiếp trước hắn đi Tây hồ toàn là biển người, không khỏi cảm khái, cổ đại tuy nói không có phương tiện hiện đại, nhưng những thứ *** xảo này người hiện đại cũng làm không được.



Đông Phương miễn cưỡng liếc hắn một cái, “Ghen tỵ cái gì mà, “ cầm lấy chén rượu trên bàn, nhìn Dương Liễm lúc này tựa vào cửa sổ, “Qua hai ngày nữa chúng ta hồi giáo.”



Dương Liễm vừa nghe, ngồi thẳng thân mình, nhíu mày nói, “Hướng Vấn Thiên cùng Thượng Quan Vân còn ở trong giáo không?”



Tay Đông Phương Bất Bại nắm chén rượu hơi hơi căng thẳng, “Hai người họ vẫn ở trong giáo.” Trong mắt lại hiện ra hàn ý, lẽ nào chuyện xảy ra với Dương Liễm vài năm trước cùng bọn chúng có quan hệ?



Thấy gương mặt Đông Phương bình tĩnh, Dương Liễm biết y cũng bắt đầu hoài nghi hai người kia, vì thế mở miệng nói, “Hướng Vấn Thiên trong lòng vẫn trung thành với Nhậm Ngã Hành, bởi vì ta trong giáo xử lý việc hay quấy nhiễu hắn, cho nên hắn có thể có sát ý với ta.” Mà kẻ xấu hắn gặp, là thuộc hạ dưới tay Thượng Quan Vân, người này vẫn có chút khả nghi.
“Đừng nói hưu nói vượn, sư phó cũng đã đi tìm rồi, mau dùng đi, chúng ta còn phải chạy đi, đã nhiều ngày ở bên ngoài như vậy, chúng ta vẫn là mau về Hằng Sơn thì hơn.”



Dương Liễm nuốt xuống thức ăn trong miệng, Hằng Sơn cuối cùng hình như cũng sẽ loạn thất bát tao, sự thật chứng minh, có ở nhà thì cũng không nhất định là có thể tránh được phiền toái, phiền toái có đôi khi không phải là bị động mà là chủ động.



Dùng cơm xong, khi Dương Liễm tính tiền, mấy nữ ni cũng dùng xong rồi, hơn nữa còn mua chút bánh mì mang theo, nhìn bóng dáng các nàng đi xa, Dương Liễm hạ mí mắt, nội dung câu chuyện đã bắt đầu rồi.



“Bất quá là mấy nữ ni, có gì đẹp?” Đông Phương Bất Bại thấy lực chú ý của Dương Liễm còn đặt trên mấy đệ tử Hằng Sơn phái đã đi xa, mày hơi hơi nhíu, “Về thôi.”



Dương Liễm cười cười, vội đi theo, “Ta chỉ là có chút tò mò chuyện gì phát sinh thôi.”



“Cùng ngươi có quan hệ gì đâu?”



“Đông Phương, ngươi đang giận?”



“Bổn tọa không cần so đo mấy việc nhỏ này?!”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đã xưng là bổn tọa, còn không so đo?!



Hết Nữ ni cùng giấm chua