Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 38 : Cùng tắm

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


Phúc Uy tiêu cục diệt môn, trên giang hồ thật sự là một đại sự, dù sao gần trăm năm trước, Phúc Uy tiêu cục uy danh giang hồ ai cũng biết, gần đây thế hệ sau lại không bằng thế hệ trước, càng ngày càng xuống dốc.



Dương Liễm đối võ lâm đại sự không có hứng thú, dù sao ở Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng không như nguyên tác hô to đánh nhau, mà đã được rất nhiều dân chúng yêu thích, có lẽ Đông Phương Bất Bại trong tâm một số người sớm đã biến thành thần tượng. Đi Đông Doanh mấy năm nay, Nhật Nguyệt Thần Giáo biến hóa bao nhiêu hắn cũng không rõ ràng, nhưng hắn có thể khẳng định một chút, ít nhất không có cái bộ dáng chướng khí mù mịt như nguyên tác.



Tuy nói chuẩn bị hồi giáo, nhưng một đường cũng không gấp, Dương Liễm ở Đông Doanh cũng rất ít cưỡi ngựa, lúc xuất hành phần lớn là ngồi xe bò, cách thời gian dài cưỡi ngựa như vậy, luôn luôn có chút không thuần thục.



Năm đó hắn té xuống Huyền Nhai, cũng không có vận số như diễn viên trong tiểu thuyết, tuy nói rơi xuống Huyền Nhai vướng nhiều nhánh cây, nhưng mặt sông lạnh thấu xương, nhưng lại kết một tầng băng hơi mỏng, cánh tay trái cùng chân trái thiếu chút nữa phế đi, tuy nói là đã điều dưỡng tốt, nhưng vào đông, xương cốt vẫn ẩn ẩn đau, xem ra phải để Bình Nhất Chỉ vị danh y kia xem mới được, bằng không tới lúc tuổi già, kia còn không phải tự gây sức ép chết khiếp. Về phần thần thú gì đó cái gì võ lâm bí tịch, lại càng không nhìn thấy.



Một hàng đều võ lâm cao thủ, cho nên tốc độ chạy đi tuy rằng tính là không nhanh, nhưng thời gian nghỉ tạm lại phi thường ít, Đông Phương Bất Bại nhìn sắc mặt Dương Liễm, thấy hắn không lộ ra vẻ mệt mỏi, mới buông lo lắng trong lòng.



“Đông Phương, uống nước đi, “ Dương Liễm một tay cầm lấy dây cương, mỉm cười đưa túi nước cho Đông Phương, “Uống nhiều nước tốt cho cơ thể.”



Đối với thói quen này của Dương Liễm Đông Phương từ trước đến nay đều cứ thế mà thuận theo, cũng không muốn hỏi nguyên nhân, hắn không có khả năng hại y. Tiếp nhận túi nước, nhìn thân thể Dương Liễm so với vài năm trước gầy yếu, ánh mắt Đông Phương tối sầm.



Gặp lại mấy ngày nay, Dương Liễm bất quá chỉ nói vài câu về ngày hắn tưởng là chết rồi, nhưng y lại nhìn đến vết thương đã không thế xóa trên người đối phương này, năm đó đến tột cùng chịu bao nhiêu khổ mới vượt qua được? Nhưng hắn hiện tại, vẫn ôn hòa cười làm bạn bên cạnh y, tựa hồ đã quên đi hết thảy.



Ngọn núi kia cao như vậy, mang theo miệng vết thương rơi vào nước sông kết băng mỏng, cơ hội sống sót là bao nhiêu? Mà người này này, bất quá vài câu lấy lệ, kỳ thật y làm sao không rõ ràng người này khổ sở bao nhiêu?



Người đi theo sau Đông Phương Bất Bại thần sắc lại khẽ biến, Đông Phương Bất Bại từ trước đến nay sẽ không dễ dàng tiếp nhận thức ăn hay gì đó, nhưng lại tự nhiên như vậy tiếp nhận túi nước của Dương Liễm, thậm chí ngay cả một tia do dự cũng không có đã uống nước, tín nhiệm như vậy, trừ bỏ Dương Liễm, còn có ai có thể được?



Một đoàn cưỡi ngựa đi ngang qua rừng cây dễ dàng gặp được hai loại người, một loại là cường đạo, một loại là sát thủ. Mà Dương Liễm thực may mắn nhìn thấy mấy chục cường đạo cầm đao búa từ trong bụi cỏ chui ra, đại hán râu dài đầu tiên bả đao khiêng trên vai, thần tình hung ác nói, “Bạc lưu, ngựa lưu, gia gia tha cho cái mạng nhỏ của các ngươi.”



Dương Liễm xem xétcường đạo này đó, tỏ vẻ đại hán cũng thực khôi ngô, bình thường tiền tài cướp cũng dư dả, nhưng bọn họ vì cái gì nghĩ không thông cũng không nên chạy đến trước mặt Đông Phương mà?
Dương Liễm miễn cưỡng cười một cái, “Không có việc gì, ta xem qua đại phu, chỉ là chút bệnh nhẹ, có thể ngẫu nhiên sẽ đau một chút, đối với thân thể không có gì ảnh hưởng.”



“Đau đầu như thế nào không ảnh hưởng, “ Đông Phương ngồi dậy, để Dương Liễm nằm trên đùi mình, vươn ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương của hắn, nhíu mày nói, “Hồi giáo rồi, để Bình Nhất Chỉ xem cho ngươi xem.” Khó trách vừa mới mặc ngoại bào, lại đột nhiên nằm ở bên mình.



Nghĩ vậy, Đông Phương có chút lòng chua xót, “Ngươi vài năm qua đến tột cùng là như thế nào?”



“Về giáo liền xem,” bởi vì động tác của Đông Phương, đau đầu giảm bớt không ít, Dương Liễm tươi cười cũng tự nhiên hơn, “Ta không sao, Đông Phương ngươi đừng lo lắng.” Chỉ là ba năm qua như thế nào, hắn vẫn không trả lời.



Nhìn thấy hai mắt nam nhân hắc bạch phân minh, Đông Phương trách cứ gì cũng nói không nên lời, nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương, nhìn sắc mặt hắn dần dần biến tốt hơn, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, lại hạ quyết tâm Bình Nhất Chỉ ngày nào chưa trị khỏi cho Dương Liễm, như vậy ngày đó không thể ra giáo.



Cảm giác buồn ngủ dần dần thay thế đau đớn, Dương Liễm miễn cưỡng chống mí mắt, cầm cổ tay Đông Phương, “Đông Phương, ta không đau nữa, ngủ đi.”



Thấy bộ dáng hắn mệt mỏi, Đông Phương cởi ngoại bào của hắn, lại cởi của mình, đắp chăn, nhìn thấy mắt Dương Liễm bốn phía có quầng đen, đau lòng thở dài.



Về tới giáo, nhất định phải để hắn nghỉ ngơi một phen.



Sờ sờ hai má tái nhợt của đối phương, Đông Phương lại đè chăn lại, xác định sẽ không lọt một chút gió nào, mới ôm lấy Dương Liễm nhắm mắt lại.



Lúc nửa mơ nửa tỉnh, đột nhiên trước mắt hiện lên hình ảnh Dương Liễm rơi xuống Huyền Nhai, cả người đổ mồ hôi lạnh, mở to mắt ra, phát hiện người vẫn ở trước mắt mình, mà hai cánh tay ấm áp của đối phương còn ôm thắt lưng y, không có máu tươi đầy người, cũng không có cặp mắt tràn ngập khủng hoảng kia.



Kéo cánh tay đối phương về phía thắt lưng mình, Đông Phương chậm rãi nhắm mắt, ngửi hương vị quen thuộc kia, lại chậm rãi nhếch khóe môi, hắn còn sống, hắn còn ở bên cạnh mình, thật tốt quá.