[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

Chương 10 :

Ngày đăng: 04:02 22/04/20


“Ô…Ô…” Triệu Mộ Hiền một bên thay Đông Phương Phong Hoa bôi thuốc băng bó, một bên khóc thảm hề hề.



“Mộ Hiền, em khóc cái gì? Bị thương là anh a!” Đông Phương Phong Hoa cười nói.



Từ biệt thự Đông Phương trốn ra, hắn mang theo cô đi vào tầng cao

nhất của “Đông Phương mĩ nhân”, về nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.



Dù sao, chạy trốn tới nơi nào cũng giống nhau, không bằng đến nơi quen thuộc nhất là được rồi.



“Cũng chính bởi anh vì em mà bị thương nên em mới khóc, nhìn tay anh

xem…..” cô nói xong, nâng tay hắn lên, thiếu chút nữa miệng vết thương

bị đâm thủng, đâu lòng giống như trái tim của mình bị đâm một nhát dao.



“Đừng lo lắng, chỉ vết thương nhỏ thôi mà.” Hắn lơ đễnh nói.



“Đều là do em hại anh…” cô hít cái mũi, khổ sở nói.



“Em nói bậy bạ cái gì đấy, là anh hại em mới đúng, nếu không phải

anh, em sẽ không phải chịu khổ như vậy.” hắn xoa đầu cô, thở dài.



Cô lắc đầu, rơi lệ càng nhiều.



Hắn không rõ, mấy ngày tới đây nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn, đều do hắn nói yêu cô mà lại không thể bảo vệ cô.



“Hiện tại em vẫn chưa an toàn, anh phải nghĩ biện pháp cứu em.” Hắn nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc trầm tư.



“Không cần suy nghĩ, em sẽ trở về biệt thự Đông Phương.” Cô đánh gãy lời hắn.



“Cái gì?” sắc mặt hắn khẽ biến.



“Chỉ cần em trở về biệt thự Đông Phương, mọi chuyện sẽ được giải quyết.” cô nhắc lại lần nữa.



“Em đang nói cái bậy bạ gì đó? Em trở về thì chỉ có đường chết!” hắn nắm chặt bả vai cô gầm lên.



“Em chết so với anh chết sẽ tốt hơn…” cô nhìn hắn nói.



Trong lòng hắn đại chấn, thật lâu không bình ổn được.



Người tính không bằng trời tính, những lời hắn nói đùa lúc trước bây

giờ đã thành sự thật, cuối cùng, hắn cũng yêu thương cô, luyến tiếc

không muốn giết cô, mà cô, lại yêu thương hắn, muốn vì hắn mà chết….



Kết quả là, trong trò chơi của chính bọn họ, cả hai người đều thua.



“Nếu bắt em trơ mắt nhìn anh chết, không bằng em chết.” trong mắt cô lại phiếm lệ quang.



“Đứa ngốc! em cho là em chết, anh sẽ sống nổi sao?” tay hắn vây quanh, kích động đem cô ôm vào lòng.



Muốn như thế nào mới có thể không sợ chết? hắn đã tìm được đáp án

rồi, nguyên lai, trong lòng nếu có yêu, cũng sẽ không thấy trở ngại, từ khi hắn biết yêu thương cô, hắn còn có dũng khí đối mặt với sự chết

chóc.



“Nhưng mà, anh mà chết…. em so với chết còn thống khổ a! chỉ cần nghĩ đến anh còn lại không đến hai năm sinh mệnh, em cảm thấy rất sợ hãi….”

Cô ôm vai hắn khóc rống lên.



Hắn ninh mi, âm thầm hấp khẩu khí, rốt cuộc hạ quyết định.



“Không có gì phải sợ, em hãy coi những ngày vừa qua là một giấc mộng, qua đêm nay, đến ngày mai, đi ra khỏi nơi này, chúng ta sẽ quên hết tất cả, đem Đông Phương mỹ nhân quên đi, những thứ liên quan đến nguyền rủa “mỹ nhân từ” quên hết đi, trở lại cuộc sống trước kia của em, lại trải

qua những ngày như trước đây của em.” Hắn vỗ vỗ vai cô, ghé sát tai cô

nói nhỏ trấn an.



Cô kinh hãi, đẩy hắn ra, trừng hai mắt:


“Ông ta căn bản không dốc hết toàn lực.” Đông Phương Tuyệt Thế khinh tụy một tiếng.



“Như thế cũng tốt, làm cho Triệu Mộ Hiền chạy thoát, anh hai trở về,

khẳng định sẽ náo loạn đến long trời lở đất.” Đông Phương Khuynh Quốc có dự cảm không tốt lắm.



“Tốt nhất náo loạn long trời lở đất.” Đông Phương Tuyệt Thế cười lạnh tránh ra.



“ Tên tiểu gia hỏa này sợ thiên hạ không loạn.” Đông Phương Khuynh Quốc nhìn hắn, cũng cười đi vào trong nhà.



Ở giữa vườn nhà, Đông Phương lão phu nhân cùng Đông Phương phu nhân cùng nhau bước tới, bỗng nhiên nói:



“Con dâu, Đông Phương gia chúng ta làm nhiều việc thiện như thế, nhất định sẽ không sao chứ? Sẽ không lâm vào tình trạng náo loạn rối ren

đi?”



“Vâng, nhất định sẽ không sao.” Đông Phương phu nhân mỉm cười.



“Công nhân viên nói như thế nào?”



“Nghe nói là đã tiếp xúc với những kẻ bất lương.”



“Nga, tiếp xúc với kẻ bất lương a? thời gian tiếp xúc đúng là thật khéo ….”



“Cũng không phải vậy sao?”



“Hừ, con a, chiều con cũng không thể chiều thành như vậy được.” lão phu nhân thầm oán nói.



“Ai nha, mẹ, mẹ đang nói cái gì a?” Đông Phương phu nhân giả ngu.



“Nói cái gì? Con biết rõ ràng trong lòng ta đang nói đến cái gì,

không nghĩ tới Phong Hoa sẽ yêu thương Mộ Hiền, sớm biết vậy, không nên

để bọn họ mỗi ngày đều ở cùng nhau như thế….”



“Duyên phận, cho dù có trốn cũng không xong, mẹ.” Đông Phương phu

nhân nhớ tới cái ngày mình cũng chồng bà gặp nhau, u buồn cười.



“Cái này cũng tốt lắm, chuyện nguyền rủa lâm vào bế tắc, Lỗ Mặc chết, Phong Hoa cũng không chịu giao ra Triệu Mộ Hiền, con nói, nên làm cái

gì bây giờ?” Đông Phương lão phu nhân khuôn mặt u sầu.



“Chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết, con muốn bảo Cừu tổng quản đi

tìm sư thúc của Lỗ Mặc đại sư, còn về phần Triệu Mộ Hiền…” Đông Phương

phu nhân dừng một chút, bỗng nhiên nở một nụ cười giả tạo:



“Mẹ, tái ông mất ngựa, là phúc không phải họa. nếu cô ấy không chủ động trở về, có thể, mẹ sẽ rất nhanh được bế cháu nội.”



Đông Phương lão phu nhân ngẩn ra, miệng cười rộ lên, lại vội vàng hạ xuống, khinh mắng:



“Ôm cháu nội có lợi ích gì? Nếu một đám không sống quá ba mươi tuổi, không có cũng được.”



“Lúc nào cũng kéo Đông Phương đi xuống a….” Đông Phương phu nhân nhìn bà rõ ràng là vui mừng nhưng lại mạnh miệng, âm thầm buồn cười.



“Quên đi, nếu cô ấy thật sự có thể thay Đông Phương gia chúng ta sinh một đứa cháu nội, ta cũng muốn cô ấy làm một con ngựa. không, tốt nhất

sinh mười đứa, mười một đứa…”



“Mẹ người coi Mộ Hiền là heo a?” Đông Phương phu nhân che miệng cười khẽ.



Tiếng cười của hai vị phu nhân nói chuyện quanh quẩn trong Đông

Phương cư, nhất phái ưu nhàn hạ, chuyện nguyền ruả tạm thời bị mọi

người quên lãng, nhưng xa xa trời không nổi gió mây mưa, một trận mưa

gió thế thái, chính hướng tới Đông Phương gia dần dần tới gần….



HẾT