[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

Chương 9 :

Ngày đăng: 04:02 22/04/20


Bị Hắc Tĩnh khiêu khích, đã sớm chọc giận Đông Phương gia, mà chuyện

“quỷ giáng đầu”, xem như Hắc Nguyệt Đường đã bị Đông Phương gia ký lệnh

hạ thủ, bình thường người phụ trách phương diện công việc ở Hongkong là

Đông Phương Thiên Kiều, đã suất lĩnh toàn bộ Đông Phương Lang hướng Hắc

Nguyệt Đường triển khai phản kích.



Tuy là Triệu Mộ Hiền bị thương không tổn hại đến tính mạng, nhưng

cũng mạo hiểm vạn phần, thiếu chút nữa đem Đông Phương lão phu nhân cùng Đông Phương phu nhân dọa mất đi nửa cái mạng, vì thế các vị hạ lệnh đem cô giam lỏng trong một căn phòng độc lập ở Đông Phương gia, trừ bỏ phái người trông chừng chặt chẽ, cũng không cho cô tự ý đi lại tự do.



Về phần Lỗ Mặc, khi trái tim lão bị trúng đạn, đưa đến bác sĩ lão đã

sắp tắt thở đến nơi, nhưng lão trước khi chết đột nhiên thoát khỏi sự

khống chế của cổ thuật, nói cho Đông Phương một ít chuyện….



“Nếu …giải rủa có vấn đề, đi tìm sư thúc của ta…ông ấy…so với ta còn

lợi hại hơn, nói không chừng…có thể giúp các ngươi tìm được…phương pháp

đẹp cả đôi đường….”



Sư thúc hắn là ai? Người ở nơi nào?



Lỗ Mặc nói xong liền tắt thở, để lại cho Đông Phương Phong Hoa một

đống các nghi vấn khó giải, cũng khiến cho Đông Phương gia một trận xôn

xao khủng hoảng.



“Lỗ Mặc đã chết, chi tiết việc giải rủa biết tìm ai hỏi?” Đông Phương Khuynh Quốc nhẹ nhàng thở dài.



“Hắn không phải bảo chúng ta đi tìm sư thúc hắn sao?” Đông Phương Tuyệt Thế lãnh diễm nói.



“Nhưng sư thúc hắn ở đâu? Người ở nơi ai biết? nói trước, Lỗ Mặc đã

hơn tám mươi tuổi, sư thúc hắn có khi nào đã qua đời rồi không? Lão gia

hỏa này trước khi chết còn muốn đùa giỡn chúng ta nữa.” Đông Phương

Khuynh Quốc hừ nói.



Khi nghe thấy chuyện của Lỗ Mặc, hắn đã từ HongKong trở về, lại phát hiện ra chuyện hắn lo lắng nhất đã phát sinh.



Từ bỏ thói quen, quả nhiên là nan giải….



Đông Phương Phong Hoa mi phong mệt mỏi, trầm mặc.



“Xác thực, đại ca, không thể đối với cô ta lại phóng túng như vậy,

anh không thể bởi vì cô ta mà trở nên mềm lòng được!” Đông Phương Khuynh Quốc nhắc nhở.



“Để tránh đêm dài lắm mộng, em cho rằng tốt nhất nên xuống tay giết cô ta sớm một chút!” Đông Phương Tuyệt Thế hừ nói.



Tâm can Đông Phương Phong Hoa co rút một chút, một trận đau đớn tràn lan.



“Nhưng ngày chưa tới…” Đông Phương Khuynh Quốc lộ.



“Ngày có thể sửa, bà nội đã chủ trì đi tìm một vị phong thủy đại sư,

mau chóng tìm một ngày thích hợp, chuyện này nên chấm dứt sớm một chút.” Đông Phương Thiên Kiều lại nói.



Đông Phương Phong Hoa sắc mặt khẽ biến, những lời Thiên Kiều nói có ý tứ là bà nội đã đem chuyện này toàn quyền giao cho hắn giải quyết! như

vậy chuyện Triệu Mộ Hiền phải chết không thể nghi ngờ gì nữa……



“Như vậy là tốt nhất, em cũng cũng không có tính nhẫn nại chờ đến hai mươi ba ngày nữa.” Đông Phương Tuyệt Thế không kiên nhẫn phụ họa.



“Xem ra bà nội cũng nóng nảy…..” Đông Phương Khuynh Quốc nhìn Đông Phương Phong Hoa.



“Thật ồn ào!” Đông Phương Phong Hoa đột nhiên bật ra những lời này, mặt lạnh lùng đứng lên, xoay người tránh ra.



Gần đây trong lòng hắn đang ầm ỹ, làm cho hắn tâm phiền ý loạn, làm

hắn nôn nóng bất an, hai cỗ lực lượng ở trong lòng hắn không ngừng co

kéo, xé rách hắn, muốn hắn quyết định, nhưng mà, chân chính đau đớn, kỳ

thật hắn đã sớm lựa chọn…..



“Đại ca, anh muốn đi đâu?” Đông Phương Tuyệt Thế kêu gọi hắn.



“Ta muốn nghỉ ngơi.” Bỏ lại cho bọn họ một câu, cũng không quay đầu, đi trở về phòng.



Đông Phương Thiên Kiều nhìn theo bóng lưng hắn, tuấn mục hơi trầm xuống, đột nhiên nói:



“Tuyệt Thế, anh đi HongKong chuyến này, cậu phải canh trừng đại ca cẩn thận.”



“Em biết” Đông Phương Tuyệt Thế nhảy xuống khỏi sô pha, đi lên lầu.



“Như vậy được không?” Đông Phương Khuynh Quốc thở dài.



“Anh ấy cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, chúng ta phải ngăn cản anh ấy

mới đúng, không phải sao?” Đông Phương Thiên Kiều ác liệt nói.



Nếu một người không thể từ bỏ thói quen xấu của chính mình, đành phải nhờ đến những người bên cạnh giúp đỡ.



“Chúng ta ngăn cản được anh ấy sao?” Đông Phương Khuynh Quốc không

cho là đúng nói. Người như thế nào, một ngày lại bị tình yêu làm cho mù

quáng xem nhẹ tính mạng, sẽ rất khó quay đầu.



“Đúng, anh nói cái gì cũng phải ngăn cản đại ca.” Đông Phương Thiên Kiều cường hãn nói.



Một bầu không khí sặc mùi thuốc súng lặng yên mà thành, sợ là muốn hướng đến Đông Phương gia bùng nổ…..



“Cô đi đi! Ta không cần cô nữa!” Đông Phương Phong Hoa đứng ở góc phòng, lạnh lùng thốt.



“Anh…nói cái gì?” Triệu Mộ Hiền nghĩ mình đang nghe lầm, ngây ngốc nhìn hắn.



Sau khi bị trúng đạn, hôn mê tỉnh lại, cô mới phát hiện mình bị cách

ly, nhốt tại một căn phòng nhỏ tại hậu viên của Đông Phương gia, chân

chính thành tù phạm tội, nhưng kinh hoàng hơn, tất cả đều không thể so

sánh với thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Đông Phương Phong

Hoa.



Đợi mười ngày, hắn vẫn không đến thăm cô, hiện tại thật vất vả mới thấy xuất hiện, lại giống như người hoàn toàn xa lạ….




“Theo ta thấy, Triệu Mộ Hiền là tai họa, để ta giải quyết cô ta, đỡ

phải phiền toái.” nói xong, Đông Phương Khuynh Quốc dùng sức mười đầu

ngón tay.



Triệu Mộ Hiền hít thở khó khăn, thống khổ vặn vẹo, sắc mặt biến thành màu đen.



Đông Phương Phong Hoa lòng nóng như lửa đốt, bất chấp Đông Phương

Tuyệt Thế đao sắc bén, chạy gấp qua, một tay bổ về phía Đông Phương

Khuynh Quốc.



Đông Phương Khuynh Quốc cười khẽ, lập tức buông tay ra, lui về phía

sau ba bước, hắn đang muốn kéo Triệu Mộ Hiền theo, Đông Phương Tuyệt Thế lại thừa dịp này đột kích, ra tay toàn đao, thứ nhắm đến chính là chân

của Triệu Mộ Hiền .



Ý đồ của hắn thực rõ ràng, chỉ cần chân cô bị thương, muốn đi cũng rất khó khăn.



Nhưng, ngay tại lúc này, trong nháy mắt, đúng lúc Đông Phương Phong

Hoa thân thủ che chắn, ngọn đao bén nhọn kia, trực tiếp đâm vào long bàn tay hắn!



Tất cả mọi người đều ngây dại, nhất là Triệu Mộ Hiền, cô hoảng sợ trừng lớn hai mắt, hô hấp cứng lại.



Tay của Đông Phương Phong Hoa …bàn tay hắn xinh đẹp….



“Đại ca, anh….” Đông Phương Tuyệt Thế trừng mắt hắn, kuôn mặt thủy chung băng lạnh rốt cuộc cũng động dung.



“Anh vì yêu cô ta mà như vậy?” Đông Phương Khuynh Quốc vẻ mặt kinh ngạc lẩm bẩm.



Đông Phương Phong Hoa dùng sức rút hồ điệp đao ra vứt trên mặt đất, lãnh huyết tuyên bố:



“Ai động đến cô ấy, chính là kẻ địch của ta!”



Mọi người bị khí thế của hắn chặn lại, hắn luôn nhã nhặn thanh dật

đạm bạc, mặc dù có lúc nổi giận, nhưng chưa bao giờ giống như gờ phút

này, cuồng phách cường thế.



Bốn phía yên tĩnh không ai dám lên tiếng, đung slúc này, Đông Phương lão phu nhân một tiếng quát lớn:



“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đông Phương gia không có loại con cháu ngu ngốc đến nực cười như vậy, trói lại cho ta!”



“Bà nội…” Đông Phương Phong Hoa cả kinh, nhìn về phía ban công lầu hai của biệt thự phòng của Đông Phương lão phu nhân.



“Đừng gọi ta, ta không muốn có người cháu nội như ngươi! Động thủ!”



Đông phương Lang tuân lệnh, không thể khôn động thủ. ở đây tám người, tính cả Đông Phương Khuynh Quốc, Đông Phương Tuyệt Thế , còn có Cừu

Nghĩa, cùng thời gian ra tay.



Đông Phương Phong Hoa mặt không đổi sắc, tực hồ đã đoán được trước,

nhưng Triệu Mộ Hiền lại chịu không nổi, cô sốt ruột đau lòng vọt tới

trước mặt Đông Phương Phong Hoa che chở hắn, khóc lớn:



“Không cần làm tổn thương anh ấy! không cần lại đánh! Tôi ở lại! tôi

nguyện ý dung trái tim mình, máu của mình để giúp các người giải rủa,

van cầu các người, không cần phải ra tay với anh ấy…”



“Mộ Hiền, tránh ra!” hắn lãnh xích một tiếng, một tay kéo cô ra đằng

sau, bàn tay phải máu tươi đầm đìa ngăn trở Cừu Nghĩa cùng Đông Phương

Tuyệt Thế trọng quyền, lập tức hô to:



“Thập Tam!”



Nhất thời, sáu gã Đông Phương Lang mặc đồ đen theo chỗ tối hiện thân, gia nhập chiến cuộc, trong khoảng thời gian ngắn, bảy người đối đầu với người Thập Nhất, cục diện lập tức lâm vào kịch chiến.



Triệu Mộ Hiền vô lực ngồi ở một bên, tay chân luống cuống nhìn một

trận người nhà đánh nhau kịch liệt, nội tâm vô cùng bối rối, tâm đau đến mất cảm giác.



Tại sao có thể như vậy? sự tình sao có thể trở nên như thế này đây….



Mắt thấy tình huống không thể cứu vãn, một trận chương báo động vang

lên, đó là cảnh báo hệ thống an toàn của Đông Phương cư bị người khác

xâm nhập, tất cả mọi người kinh ngạc đình trệ một chút, đồng thời buồn

bực, lúc này, ai có can đảm xâm nhập vào Đông Phương cư?



Cừu Nghĩa phản ứng rất nhanh, kêu 4 gã thủ hạ lập tức nhắm phía cửa

lớn phía trước kiểm tra, ở đây, nhân số ngang bằng nhau, thê lực ngang

nhau, nhưng Đông Phương Phong Hoa đang bị thương, muốn ứng phó Đông

Phương Tuyệt Thế có vẻ cũng phải cố hết sức, Triệu Mộ Hiền thấy hắn mồ

hôi ướt đẫm, càng xem càng gấp. cũng càng xem càng khí.



Cô một chút cũng không giúp được gì cho Đông Phương Phong Hoa, chỉ

biết ngồi ở chỗ này khóc lóc, tuyệt không giống tác phong bình thường

của cô.



Lấy cánh tay lau lau nước mắt, cô hít sâu một chút, nắm lấy một nhánh cành cây, đứng dậy xông lên, mãnh lực hướng mặt Đông Phương Tuyệt Thế

đánh.



“Tên tiểu quỷ này, không có phép tắc, không biết lớn nhỏ, dám đánh cả đại ca mình, đáng giận!” cô mắng to.



“Ai! Triệu Mộ Hiền! cô làm gì….” Đông Phương Tuyệt Thế không nghĩ tới cô sẽ đánh người, nổi giận kêu lên.



Cùng thời gian, Đông Phương Khuynh Quốc cũng bị Thập Nhị đánh trúng

bả vai, đau đến ngã xuống, vừa vặn ngăn chặn Đông Phương Tuyệt Thế, hai

người vỡ thành một đoàn,



“Anh ba!”



“Tuyệt Thế… oa nha-”



Đông Phương Phong Hoa ám suyễn một hơi, thừa dịp cơ hội này, thân thủ ôm Triệu Mộ Hiền, ở sau đám Thập Tam che đấu, lao vào vòng vây, nhảy ra tường sau, hỏa tốc ly khai khỏi Đông Phương cư.