[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

Chương 8 :

Ngày đăng: 04:02 22/04/20


Lại một lần nữa trở lại Đông Phương gia, tâm tình của Triệu Mộ Hiền

trở nên phi thường phức tạp, dường như Đông Phương gia đã chuẩn bị nghi

thức nghênh đón người nhà vừa trải qua một kiếp nạn, vì cô mà chuẩn bị

một bữa tối long trọng, mọi người vui vẻ ăn, uống, cười….



Nhưng cô ăn không vào, cười không nổi, bởi vì, Đông Phương gia mới

chân chính là kiếp nạn của cô, trở lại nơi này, chẳng những không an

toàn, ngược lại càng nguy hiểm.



Lại nói tiếp, thật sự châm chọc, Đông Phương Phong Hoa cứu cô ra từ

trong tay Hắc Tĩnh, là vì muốn giết cô, loại sự tình này ăn khớp, hoàn

toàn không được ăn khớp đầy đủ, có lẽ ông trời cố tình muốn cô đối mặt

với sự thật, một sự thật chết người.



Chỉ cần nghĩ đến vậy, lòng cô giống như bị cái gì xé rách, cho dù

hiện tại hắn đang ngồi trước mặt cô, vẻ mặt ôn nhu vì cô, xem ra bộ dạng tràn ngập thương tiếc, nhưng trong lòng cô hiểu được, hắn chỉ sợ “tế

phẩm” bị hao tổn, chỉ là như vậy thôi.



“Hắc Tĩnh xuống tay có…đau không?” Đông Phương Phong Hoa nhíu lại mi, lấy thuốc gia truyền nhẹ nhàng xoa trên mặt cô.



Cô kinh ngạc nhìn hắn, rất muốn nói với hắn rằng, lòng cô so với khuôn mặt còn đau hơn rất nhiều.



Hơn nữa, phát hiện chính mình yêu thương hắn, liền không ngừng đau lòng.



“Làm sao vậy? từ khi cô trở về liền im lặng vậy.” hắn nhìn thẳng cô, cười khẽ.



“Sau bữa tối, Khuynh Quốc nói, sau khi tôi bị Hắc Tĩnh bắt đi, anh

liền nổi giận biến thành ma vương….” Nếu không phải tự mình tìm hiểu

lấy, cô thật sự không dám nghĩ hắn là vì cô mà lo lắng.



“Tôi chỉ là tức giận…” hắn vỗ về khuôn mặt cô, hừ nói:



“Bởi vì cô thản nhiên muốn đào tẩu khỏi ta.”



“Cho nên, anh mới tức giận?” cô nhịn không được muốn xác nhận một chút.



“Còn không phải sao? Cô cho rằng còn nguyên nhân khác sao?” hắn nhíu mày.



“Không… tôi không có nghĩ” tâm cô căng thẳng, bực mình nói.



“Như thế nào, bộ dạng cô giống như thật thất vọng?”



“Đúng vậy! Có điểm thất vọng…”



“Vì sao?” tay hắn dừng lại, nhìn ánh mắt cô thâm trầm.



“Tôi nghĩ, tôi ở cùng tên Hắc Tĩnh kia, có lẽ cơ hội giữ lại mạng sống còn lớn hơn một chút.” Cô đùa giỡn nói.



Hắn mi phong nhẹ nhàng nhăn lại, trầm giọng nói:



“Ý của cô là, cô thà rằng để ta không cứu được cô?”



Cô nhìn thật sâu hắn một cái, toan hỏi lại:



“ Rốt cuộc tôi là bị anh “cứu” trở về, vẫn là “bắt” trở về? Rốt cuộc, thoát ly cảnh nguy hiểm, vẫn là…tiếp cận địa ngục?”



Sắc mặt hắn lãnh túc.



“Nhìn cả nhà các người chức mừng tôi trở về, tôi liền thấy dở khóc dở cười, càng cảm thấy thực sự vớ vẩn, dường như có bao nhiêu cao hứng,

vui mừng khi tôi còn sống, chỉ là vì muốn tôi vì các người mà chết…Hắc

Tĩnh nói cũng đúng, các người là một lũ mặt người dạ sói, các ngươi để ý vẫn chính là chuyện gia tộc mình bị nguyền rủa, căn bản mặc kệ chuyện

sống chết của tôi.” Cô thoáng kích động.



“Trong lời nói của Hắc Tĩnh, ngươi nhớ rõ như vậy sao?” ánh mắt hắn híp lại, trong thanh âm ẩn chứa cơn tức.



“Bởi vì những gì hắn nói đều là sự thật, cho dù tôi mù, tàn, chì cẩn

còn một hơi thở, đối với các người mà nói đều có giá trị lợi dụng, cho

nên, đừng nói là bị ăn một các tát, cho dù tôi thật sự bị gãy cánh tay,

anh cũng sẽ không có cảm giác, cần gì phải giả bộ dạng mưa sa giả mù

giúp tôi bôi thuốc?”



“Nga? Xem ra các ngươi hàn huyên không ít, hắn còn nói cái gì nữa?” khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, lạnh lùng hỏi.



“Hắn còn nói, anh sẽ không để tôi vào trong mắt, anh đối xử tốt với

tôi, chính là muốn tôi tự nguyện hy sinh vì anh, anh căn bản chính là…”

cô nói không được nữa. bởi vì mặt hắn đột nhiên tiến đến trước mặt cô,

dựa vào thật gần thật gần…



“Nói a? Chính là như thế nào?” ngữ khí hắn mềm nhẹ dọa người.



Cô giật mình, lui về phía sau một chút.



“Như thế nào không nói? Nói a!” hắn lại càng tiến sát.



Một cỗ tức giận trào đâng lên, cô không nghĩ lại bị khí thế của hắn áp đảo, nhấp khẩu khí, lớn tiếng nói:



“Vì sao tôi phải đem những lời nói cùng Hắc Tĩnh ra nói cho anh biết? tôi cùng hắn nói những chuyện gì cũng không liên quan đến anh, tôi cùng hắn nói chuyện gì cũng không liên quan đến anh!”



Cô xoay mình đem lời nói bỏ dở, bởi vì, môi của cô không hề báo động trước bị hắn che lại.



Gắt gao, cuồng phách, không chừa một kẽ hở, giống như muốn dung nụ

hôn này bịt miệng cô, không hề làm cho cô có cơ hội tranh luận…



Động tác bất thình lình, sợ tới mức ánh mắt cô trợn lên, kinh ngạc, thở không nổi…



Hắn nhíu mi, mang theo cả ghen tỵ mà ngay cả chính bản thân mình cũng không giải thích được, cô luôn miệng gọi tên Hắc Tĩnh đấy, hắn muốn

ngăn cản cô ở trước mặt hắn nhắc đến tên một nam nhân khác.



Rất không cẩn thận, rõ ràng cô biết, Đông Phương Phong Hoa nhìn nhã

nhặn như vậy, trên thực tế cũng có tính tình, hơn nữa khi tức giận còn

đặc biệt đáng sợ ác độc, vì sao còn ngây ngốc đi khiêu khích hắn?



Những lời lẽ kinh hoàng của cô rất nhanh bị đôi môi nam tính thuần

thục của hắn bao phủ, bịhắn công kích đến nóng rực , khí thế chẳng

những hòan toàn bị áp đảo, lại còn hồ đồ ngã tiến vào hơi thở ma mị,

hoàn toàn không có ý niệm phản kháng, thậm chí, long của cô còn vì thế

mà rung động loạn xạ, thật hy vọng hắn có thể hôn cô như vậy đến ngàn

năm vạn năm.




“Không!” Cừu tổng quản kinh hãi ngẩng đầu nhìn chiếc vòng tròn hạ xuống một đường vòng cung, vọt chạy qua.



Động tác Đông Phương Phong Hoa nhanh hơn, hắn quay người như một tên

bắn hướng đến chiếc vòng tròn, thân thủ muốn bắt lấy, nhưng ngay vào lúc đó, Lỗ Mặc lại rút ra một khẩu súng lục, nhắm ngay ngực hắn bắn.



“Đại thiếu gia!” Cừu tổng quản mắt thoáng nhìn thấy, xoay người rống to, khẩn cấp phóng thương, cũng đã bị chậm một giây.



Mà Đông Phương Phong Hoa sáng suốt theo sau lưng Lỗ Mặc ám toán, cũng vô pháp né tránh, bởi vì, cho dù ai bị thương, hắn cũng phải cướp được

mỹ nhân từ trước.



Ngay tại khi hắn ôm lấy Mỹ nhân từ, nháy mắt, hai tiếng thương trước sau vang lên phát ra—



“ping! Ping!”



Viên đạn Cừu tổng quản chuẩn xác xuyên qua trái tim của Lỗ Mặc. về

phần viên đạn của Lỗ Mặc, vẫn chưa bắn trúng Đông Phương Phong Hoa,

người trúng đạn lại đúng là Triệu Mộ Hiền!



Ngay trong lúc nguy cấp, cô chạy vội ra, thay hắn đỡ viên đạn……



“Triệu tiểu thư!” Cừu tổng quản hô to.



Đông Phương Phong Hoa trong lòng giật mình, đột nhiên quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy cô trúng đạn ngửa ra sau—



Thời gian giống như ngưng kết tại đây một giây!



Toàn bộ thế giới, cả tâm can hắn, trí óc hắn, đều đình chỉ hoạt động, hắn chỉ cảm thấy tất cả đều trống rỗng, lạnh như băng….



Triệu Mộ Hiền kỳ thực cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm, chỉ thấy Lỗ Mặc chĩa súng, thân thể của hắn hướng ra phía trước, như có một bản năng,

một loại hành động không cần suy nghĩ trước, hành vi tự động, một loại

cảm giác vì hắn mà dâng lên hết thảy, cũng không hy vọng hắn chịu thương tổn gì…. Yêu.



Cho nên, cô không biết đau, một chút cũng không đau….



“Thiếu gia!”



Cừu tổng quản la lên làm cho Đông Phương Phong Hoa đang sững sờ phải

hoàn hồn, hắn đem mỹ nhân từ quăng sang bên cạnh, vội vàng ôm chặt lấy

người cô.



“Mộ Hiền!” nhìn cô trước ngực máu đỏ nhanh chóng chảy ra, sắc mặt hắn tái nhợt đè lên miệng vết thương, tay, run nhè nhẹ.



“hô…hô…anh…không có việc gì chứ?” Triệu Mộ Hiền ngẩng đầu nhìn hắn, càng không ngừng thở gấp hỏi.



“Cô, đứa ngốc này! Cô lao ra làm cái gì?” hắn thanh âm giận dữ.



“Tôi…tôi, cứu anh…anh vì sao…tức giận?” sắc mặt cô trắng bệch, càng lúc hơi thở càng yếu.



“Cô cứu tôi? Ai kêu cô cứu tôi? Cô không phải nói tôi chết cô cũng sẽ không quản sao? Cô có đầu óc không vậy? cô cho là cô làm vậy tôi sẽ cảm kích sao? Cô……?” hắn gấp đến độ mắng một trận cuồng phong, tựa hồ như

vậy mới có thể giảm bớt từng đợt quẫn bách, hít thở không thông trong

ngực.



Cừu tổng quản hướng đến, đối với Đông Phương Phong Hoa đang trở nên cuồng loạn nói:



“Đại thiếu gia, đừng mắng Triệu tiểu thư nữa, nhanh đưa cô ấy đến bác sĩ!”



Hắn ngẩn ngơ, mới giật mình nhìn thấy cô đang mất dần ý thức, mà máu cô dính đầy hai tay hắn, thoạt nhìn giống như là-



Hắn giết cô!



Vẻ mặt sợ hãi đại biến, nháy mắt máu như đông cứng lại.



Nguyên lai, giết cô có cảm giác như vậy…đau!



“Đại thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút, Triệu tiểu thư trúng đạn cũng không phải vào phần quan trọng.” Cừu tổng quản đè lại hai vai hắn trấn

an. Từ nhỏ đến lớn, rất ít chuyện có thể khiến cho Đông Phương Phong Hoa trở nên phát cuồng. nhưng hai lần gần đây hắn trở nên ác liệt, đều là

bởi vì Triệu Mộ Hiền.



Hắn giật mình một giây, lập tức, hít sâu rống lên:



“Đúng, đưa đi bác sĩ, nhanh chút… gọi xe cứu thương! Mau liên lạc với “Thập Nhất”!”



“Cậu đừng vội, “Thập Nhất” cũng sắp đến….”



Trong “Đông Phương Lang” có một người đứng thứ nhất trong hàng các

thầy thuốc “Thập Nhất” là bác sĩ gia đình của Đông Phương gia, bình

thường đều ở tại nhà Đông Phương làm thủ vệ, tùy thời nhận mệnh lệnh.



“Nhưng vậy chậm quá, ta đưa cô ấy qua đó!”



Đông Phương Phong Hoa chờ không kịp Thập Nhất đến, đã một tay ôm dựng Triệu Mộ Hiền dậy, cất bước ra bên ngoài, nhưng chân vừa mới bước ra,

lại đá đến một vật, hắn cúi đầu nhìn thấy, đúng là “mỹ nhân từ”!



Vừa rồi hắn lao ra quên mình, liều mình bảo toàn vật phẩm tối trân

quý quan trọng nhất của Đông Phương gia, tự nhiên bây giờ bị hắn vứt tạp nham sang một bên, hơn nữa ở chỗ trống của chiếc vòng tròn đó, lại có

thêm một vết nứt…



Trong lòng hắn rung mạnh, gắt gao đau đớn, rối rắm, giống như từng

cơn đau đang hành hạ hắn, cũng không phải vì từ bàn này, mà là vì người

trong lòng hắn- Triệu Mộ Hiền!



Cô đối với hắn có ý nghĩa, không chỉ tầm thường hắn rốt cuộc cũng

hiểu ra được, so với tính mạng của chính mình, hắn lại càng để ý đến cô

hơn……



Hắn….không thể để cho cô chết! luyến tiếc cô chết……



Nhưng làm như vậy, tương đương hắn cũng giết chết Đông Phương gia……..



Hắn nên làm cái gì bây giờ?



Thân là con trưởng, từ nhỏ đã đem chuyện giải trừ nguyền rủa của Đông Phương gia trở thành trách nhiệm của cả đời hắn, như thế nào mới bảo

trụ được cái mình yêu nhất, đồng thời bảo vệ được tương lai của Đông

Phương gia?



Đó là một vấn đề, một vấn đề đau khổ……