[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

Chương 7 :

Ngày đăng: 04:02 22/04/20


Triệu Mộ Hiền đối với quang cảnh trước mắt, thật sự khóc không ra nước mắt.



Có ai hay ho giống như cô không? Vừa mới thoát khỏi một bàn tay của

ma quỷ, lại lập tức rơi vào một bàn tay ma quỷ khác… suy vận như thế nào không dứt a!(suy vận = vận xui)



“cô đã tỉnh , công chúa?” Người đàn ông dùng âm điệu ôn nhu làm người ta nổi cả da gà hỏi cô.



“thật sự đủ, có thể không nói tôi là công chúa được không? Tôi không phải là công chúa!” cô tức giận gào lên.



“nhưng cô thật sự chính là, là công chúa tới cứu mệnh của Đông phương gia?” Gã đàn ông hai tay khoanh trước ngực, tươi cười chuyển thành châm chọc.



Cô trừng lớn hai mắt, người này… biết bí mật của Đông Phương gia?



“a…ai mà biết, ở thời xưa Đông Phương gia có thể hô phong hoán vũ,

lại có nhược điểm lớn như vậy, bốn anh em đều sống quá ba mươi tuổi…phốc ha ha… rất buồn cười, bọn họ cư nhiên gặp nguyền rủa… thật là báo ứng,

đây là kết cục của kẻ trộm mộ a!” gã đàn ông cười đến khoa trương.



“ông…ngươi rốt cuộc là ai?” cô càng kinh hãi, hắn như thế nào đều biết hết!



“mấy năm nay, năng lực phục chế gốm sứ đời Tống của Đông Phương gia

vẫn là thế mạnh. trước kia, có người đồn đại trong tay bọn họ có kĩ năng bí mật, vốn tưởng rằng đấy chỉ là lời đồn đại, không nghĩ tới là thật!

hừ hừ, hậu duệ của những kẻ trộm mộ, đào trộm mộ cổ lấy gốm sứ đời Tống, khó trách có thể tạo ra những tác phẩm làm người ta kinh diễm, nguyên

lai cũng đã phải trả cái giá khá lớn a…” nam nhân không đáp, cứ luôn nói chuyện một mình.



“uy! Ngươi không nghe ta đang hỏi ngươi sao? Ngươi rốt cuộc là ai?” cô lớn tiếng giận dữ nói.



“làm càn! Không cho phép đối với thiếu đương gia chúng ta vô lễ như

vậy!” một gã đầu bóng láng từ phía sau tên nam nhân hướng cô xích bác.



Cô cả kinh, lập tức câm miệng, trong lòng lại thầm nghĩ, thiếu đương gia? Niên đại này còn có loại xưng hô này?



“không sao, Lưu Kim, cô ấy đối với chúng ta mà nói là khách quý a!”

nam nhân vẫy vẫy tay, ý bảo thủ hạ thối lui, sau đó cầm tà tà tươi cười, chậm rãi đi hướng cô, ấn cô ngồi xuống, giống như đem cô trở thành bà

chủ quán rượu, cười lạnh nói: “chỉ cần có cô trong tay, khẳng định Đông

Phương gia sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”



“đừng chạm vào ta!” cô kinh sợ gạt tay hắn ra, hướng một bên tránh ra.



Người đàn ông kỳ quái này, qủy dị như thế, hắn vừa tới gần, cô liền ôm chặt lấy thân.



“cô nên cảm tạ ta mới đúng, Triệu Mộ Hiền, là ta cứu cô từ trong tay

của Đông Phương Phong Hoa, hiện tại, cô sẽ không cần lại lo lắng trở

thành vật hi sinh để giải lời nguyền cho Đông Phương gia bọn họ.” nam tử ngả ngớn nắm cằm của cô.



Cô sợ hãi đánh rơi tay hắn, trừng mắt hắn:



“cảm tạ ngươi? Cảm tạ ngươi đem ta chộp tới rồi biến ta thành lợi thế để uy hiếp Đông Phương Phong Hoa?”



“ai, nghe khẩu khí của cô như thế nào giống như đứng về phía Đông

Phương Phong Hoa vậy? tên kia muốn giết cô nha! Chẳng lẽ…cô yêu thương

hắn?” nam tử chế nhạo hỏi.



Ngực cô tự nhiên nhảy dựng, vội càng phủ nhận:



“mới…mới không có! Ngươi, ngươi đừng nói lung tung….”



Nam tử nhìn chằm chằm cô lắp bắp thanh minh, lắc đầu thở dài:



“ai! Thực ngu xuẩn, yêu người muốn giết chính mình, tâm tình của cô, thực ảo não, phức tạp đi?”



Bị nói trúng tâm sự, cô một trận kinh ngạc, nhưng lai nói không ra lời.



“đừng choáng váng, Triệu Mộ Hiền, Đông Phương Phong Hoa căn bản sẽ

không để cô vào trong mắt, có lẽ trong khoảng thời gian này hắn đối với

cô tốt lắm, nhưng chẳng qua muốn trước khi giết cô cần phải co thủ đoạn

trấn an trước mà thôi, hoặc là, hắn hy vọng cô không oán, không hối hận

vì hắn mà dâng sinh mệnh, hắn đỡ phải tự mình động thủ.” Nam tử châm

biếm.



Cô nghe được tâm từng đợt, từng đợt đau, sắc mặt cũng hơi hơi trắng bệch.



Đúng vậy! người này nói không sai, Đông Phương Phong Hoa chính là

tính toán loại tâm tình này, hắn… chính là hy vọng như vậy, hy vọng cô

yêu thương hắn mà cam tâm tình nguyện vì hắn mà chết, hắn không cần phải chịu trách nhiệm gì hết…



“đáng thương a! bị người ta đùa bỡn, còn ngây ngốc trá giá sinh mệnh

cho kẻ đang vỗ tay sung sướng, tội gì đâu? Không bằng chúng ta liên thủ

chỉnh bọn họ, chỉ cần cô phối hợp với ta, chúng ta có thể cao hứng ngồi

một bên nhìn bốn anh em Đông Phương gia bọn họ từng người từng người một chết trước ba mươi tuổi.” nam tử thấp giọng giật giây, thanh âm giống

như đến từ ác ma địa ngục.



Nhưng Đông Phương Phong Hoa sắp ba mươi tuổi…sắp chết?



Không!



Không nghĩ đến hắn sẽ chết, lòng của cô liền bất an từng đợt, từng đợt đau buồn.



Cô không hy vọng hắn chết a! phải nói, cô không thể tưởng tượng tình

cảnh hắn chết, không thể thấy tuấn mỹ vô mị của hắn không bao giờ đối cô nói chuyện nữa, đối cô mỉm cười….



Cô xoay mình, run giọng vội la lên:



“ta không cần!”



Nam tử ngẩn người, lập tức không nể mặt? chế trụ cổ tay cô lãnh xích:



“người này, nữ nhân ngu ngốc, hắn không chết, chính ngươi sẽ chết, ngươi rốt cuộc có não hay không vậy?”



“buông! Đây là vấn đề của ta và hắn, ta có thể một mình xử lý, không

cần ngươi quản, ngươi rắp tâm bất lương hỗn đản, mau thả ta ra-” cô giận dữ giãy dụa kêu.



“im lặng cho ta!” hắn hét lên, dùng sức áp chế cô.



“tên hỗn đản này, cút ngay” cô tức giận càng ra thêm sức phản kích,

rối ren bên trong, vung tay lên, nhưng lại đem kính râm hắn quăng đi.



Nhất thời, cô ngây dại.



Hắn…có lẽ…phi thường xinh đẹp…mặt nữ nhân! Mi dài nhỏ, mắt ánh sáng ngọc, mũi nhuận nhỏ nhắn, cánh môi nhuận mà tuyệt đẹp….



Chẳng lẽ…người này là nữ?



Không, chờ một chút, đầu cô mau suy đoán! Là ánh mắt cô có vấn đề

sao? Từng đem Đông Phương Phong Hoa thành nữ nhân, hiện tại đem nam nhân này trở thành nữ nhân….



“ngươi…ngươi…”


“ngô…” đau quá đau quá, đau đến nỗi cô mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng

cô không dám kêu ra tiếng, rất sợ làm cho Đông Phương Phong Hoa thấy khó xử.



Nhưng mà, đột nhiên, một trận kình phong đánh tới, cô ngửi thấy mùi

của Đông Phương Phong Hoa, tiếp theo, cơn đau trên cánh tay đột nhiên

biến mất, sức kiềm chế tay cô cũng buông lỏng ra, cô ngẩng đầu vừa thấy

rõ ràng Đông Phương Phong Hoa đã đi đến người cô, mà Hắc Tĩnh đã bị hắn

xoay cổ tay, thổi lui tới bên cạnh Miêu Võ, trên mặt kinh hãi.



Thậm chí, thương trong tay Miêu Võ, không biết khi nào đã ở trong tay Đông Phương Phong Hoa .



“Mộ Hiền, không có việc gì chứ? Đầu có đau không?” hắn ôm lấy cô, cúi đầu vỗ về mặt của cô, ôn nhu hỏi.



Cô ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời không nói ra lời.



“không nghĩ tới Đông Phương Phong Hoa đại thiếu gia thân thủ lại tốt

như vậy.” Hắc Tĩnh trong cơn tức giận dữ trừng mắt hắn, trong lòng không khỏi kinh run sợ, vừa rồi, Đông Phương Phong Hoa nhanh như chớp đã ra

tay, trong chớp mắt đã đem Triệu Mộ Hiền trong tay hắn cứu trở về, cũng

đoạt được thương trong tay Miêu Võ…..



Con người kinh khủng này, thật sự không giống với một Đông Phương

Phong Hoa luôn từ từ tốn tốn lại trong sáng phiêu dật (anh ý ngoài là

thỏ, trong là sói mà) bề ngoài đối với bốn anh em nhà Đông Phương gia,

trừ bỏ “tuấn mỹ”, vẫn là “tuấn mỹ” giới nghệ thuật đấu giá luôn trả

“Đông Phương từ mĩ nhân” luôn rất hào phóng, cũng bởi vậy, trước ít

người biết, ở dưới biểu tượng mĩ mạo đấy, bốn anh em bọn họ đều là nhân

vật mang tuyệt kỹ .



Nhưng cho dù hắn đã điều tra qua từ trước đó, công phu Đông Phương Phong Hoa thi triển, vẫn là ngoài dự kiến của hắn.



“hoàn hảo, ta xem thân thủ của mình vẫn là kém cỏi nhất trong nhà.”

Đông Phương Phong Hoa đạm cười, nhìn Hắc Tĩnh, ánh mắt lại không có ý

cười.



Triệu Mộ Hiền lại gần nhìn, mới phát hiện trên mặt hắn có một dấu bàn tay vừa hồng vừa sâu, nhất thời, tâm hơi hơi đau, ngực như bị một trận

lửa thiêu đốt, rốt cuộc không thể khống chế được.



“hừ, đừng khiêm nhường, ta xem ngươi cũng đã là cao thủ.” Hắc Tĩnh ngoan ác cười, lại nói:



“bất quá, cho dù ngươi có lợi hại đến đâu cũng không đi qua được cửa biệt thự của ta.”



“nga? Phải không?” Đông Phương Phong Hoa tuấn mi dương lên.



Hắc Tĩnh búng ngón tay, trong nháy mắt, hơn hai mươi tên bảo kê to

lớn lực lưỡng bao vây toàn bộ đại sảnh, mỗi người trong tay đều cầm một

khẩu súng, nhắm ngay thẳng hai người Đông Phương Phong Hoa Triệu Mộ

Hiền.



“ngươi chỉ cần động đậy, sẽ biến thành tổ ong ngay, đương nhiên Triệu Mộ Hiền cũng sẽ giống như vậy.” Hắc Tĩnh cười thối lui, tựa hồ tính

nhàn nhã thưởng thức bọn họ bị vây khốn như thế nào.



Triệu Mộ Hiền hoảng sợ nhìn bốn phía, bị dọa cho choáng váng. Làm một nười bị hơn hai mươi khẩu súng nhắm vào, có nhiều lá gan cũng vô dụng.



“Mộ Hiền, cô sợ sao?” Đông Phương Phong Hoa cúi đầu hỏi.



“đương nhiên sợ, bị nhiều người vây bắn như vậy, khi chết, chắc chắn thật xấu, cũng rất đau.” Cô lui thân mình, run giọng nói.



“a…”hắn không nhịn được nở nụ cười? cô làm sao có thể thú vị như vậy a?



“lúc này anh còn cười được sao?” cô tức giận giương mắt trừng hắn.



“cùng cô chung một chỗ, ta cuối cùng cũng không nhịn được cười.” hắn

vỗ về nhẹ tóc cô, nhớ tới ba tiếng trước khi cô không có bên người hắn,

hắn có bao nhiêu không quen.



Lòng cô hơi hơi lơ đãng, đồng thời cũng muốn gào thét.



Cô đã bị trúng độc của hắn, nếu không mới rời khỏi hắn có ba tiếng

đồng hồ ngắn ngủi, đã nhớ đến đầu ngón tay ôn nhu của hắn cùng nụ cười

dịu dàng kia.



“làm ơn, trước hết anh nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi nơi này đi! Có

chuyện…trở về nói sau.” Cô buồn ngủ quá rối mới có thể đem tầm mắt từ

trên mặt hắn chuyển dời.



“trốn? chúng ta cần gì phải trốn? chúng ta phải quang minh chính đại

“đi” ra khỏi nơi này.” Thanh âm hắn chưa dứt, bỗng nhiên, toàn bên trong biệt thự lâm vào một mảng tối đen hắc ám.



Triệu Mộ Hiền chỉ nghe từng đợt tiếng kêu rên rời rạc, sau đó, ước chừng hơn mười giây sau, đèn đã lại sáng lên.



Ánh sáng ngọn đèn làm chói mắt cô, nheo nheo mắt lại, phát hiện rõ

ràng trong phòng khách có hơn mười người áo đen, tất cả hơn hai mươi thủ hạ của Hắc Tĩnh đều bị tóm gọn, mà trái lại mặt của Hắc Tĩnh cùng Miêu

Võ lại bị hai gã hắc y nhân lấy thương chỉ vào, trên người Miêu Võ còn

trúng một vết thương.



Càng làm cô kinh ngạc hơn là, Cửu quản lí cư nhiên đã ở nơi này rồi,

một phản ứng bình thường kính cẩn hòa thuận, một thân võ phục màu đen hộ vệ trước người cô và Đông Phương Phong Hoa, xem ra dũng mãnh khiếp

người.



“hiện tại chúng ta có đi rồi không phải sao? Hắc thiếu đương gia.”

Đông Phương Phong Hoa cười dài nhìn về phía Hắc Tĩnh. Vẻ mắt Hắc Tĩnh

xanh mét, tức giận đến nói không ra lời.



Rất kinh người! đây là thực lực của “Đông Phương Lang” sao? Mới chỉ

trong chớp mắt, đã đem thủ hạ của hắn đánh tan toàn bộ, thậm chí ngay cả người đã qua huấn luyện đặc biệt như Miêu Võ cũng không thể chống lại…



“như vậy, Mộ Hiền, ta nhất định phải mang về rồi, về phần bí mật của

Đông Phương gia, ta nghĩ, ngươi nên khóa miệng mình nhanh một chút, nếu

không, tiếp theo người bị bầy sói của ta cắn chết, sẽ là ngươi.” Ngữ âm

của Đông Phương Phong Hoa mang phần cảnh cáo.



Hắc Tĩnh căm giận trừng mắt hắn, ầm trầm nói:



“cút đi!”



Vì thế Đông Phương Phong Hoa dìu Triệu Mộ Hiền đi ra ngoài, Cừu tổng

quản theo sát ở phía sau, thẳng đến khi xác định chủ nhân bình an trên

xe, mới hạ lệnh rút lui.



Không lâu, nhóm Đông Phương Lang cũng vô thanh vô thức biến mất, đến không thấy bóng, đi không thấy ảnh.



Hắc Tĩnh lạnh lùng nhìn nhóm người ở trước mặt hắn rời đi sau khi

làm càn, không có cuồng nộ, ngược lại chậm rãi tháo kính mắt xuống, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh mê dạng.



“đừng tưởng rằng các ngươi đã thắng, Đông Phương Phong Hoa, chúng ta còn trận chưa đánh xong đâu!”