[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

Chương 2 :

Ngày đăng: 04:02 22/04/20


Triệu Mộ Hiền ngày đầu tiên đi làm, đã bị lôi đi ‘chỉnh hình’.



Một đám nữ nhân, cũng chính là nhân viên ‘Đông Phương mĩ nhân, vừa

thấy nàng báo danh, đã đem vào một căn phòng khác để thay quần áo, càng

không ngừng trách cứ nàng.



« Bây giờ cô đã trở thành trợ lý đặc biệt của lão đại, diện mạo của cô, thật sự sẽ làm thương tổn đến mắt của anh ấy nha… »



« Đúng vậy, trời sinh bộ dạng xấu xí là vô tội, nhưng không ‘cải tạo’ nó lại là một tội ác tày trời, đôi mắt đẹp của lão đại làm sao chịu

được khuôn mặt này ! »



« Khó trách Cửu quản lý muốn chúng ta ‘cải tạo’cô ấy, nhìn xem đây là bộ dạng gì ? Ngày hôm qua nhìn thấy cô trúng tuyển, trong lòng chúng

tôi đều khóc thét… »



« Chính là a ! Đại lão bản làm sao vậy ? Tốt xấu gì cũng nên chọn một người có cái ‘mặt tiền’ đẹp đẽ một chút, như thế nào lại chọn người như vậy…Aizzzzzzzzzzz! »



Thật là ! Cô cũng đâu có tệ hại như vậy !?



Triệu Mộ Hiền nghe được vừa bựa mình vừa buồn cười, phản bác nói :

« Tôi hôm nay tự cho rằng mình đã chuẩn bị rất là tốt trước khi ra khỏi

cửa »



« Chuẩn bị ? Trời ơi ! Cô gọi cái này là chuẩn bị rồi hay sao ? quần

bò, áo phông, đầu tóc rối bời ? ». một người mặc áo tím châm chọc kêu

to.



« Đừng cùng cô ta dông dài nữa, trước khi cô ấy đi gặp lão bản chúng

ta phải có nghĩa vụ biến cô ta thành người có thể gặp được mới được, lập tức động thủ ». Người phụ trách phỏng vấn vòng thứ nhất hôm qua ra lệnh một tiếng, mọi người ba chân bốn cẳng, bắt đầu cởi quần áo của nàng.

(Đông Phương phong Hoa*máu mũi chảy ra*. Bò Sữa : *đẩy đẩy ra

ngoài*« anh ! chỗ phụ nữ làm việc nhìn gì, ra ngoài. Nhanh ! » Đông

Phương Phong Hoa*ngoái cổ lại nhìn* Bee : em tưởng chị ý không được đẹp

như vậy mà sao ca ca lại chảy máu được nhỉ ??? ĐPPH : No comment)



« Oái ! Mọi người làm gì vậy ? Tôi chỉ đến để xem phân công công tác

thôi, đương nhiên là ăn mặc đơn giản thôi… uy, đừng cởi quần của ta…

oa… »



Nàng kinh hoàng hét chói tai, một ‘binh đoàn’ toàn những cô gái nhanh nhẹn, ngay lập tức thay cho cô một cái áo trắng, cùng một chiếc quần

dài màu tím.( Bee : công ty này có vẻ thích màu tím)



Quần áo như vậy là hoàn hảo, vừa đổi quần áo xong, lại có một nhóm

người khác giúp cô đánh lại ‘cái mặt tiền’, không nói 2 lời liền đem kéo chỉnh lại mái tóc so le không đông đều của cô, vậy là Triệu Mộ Hiền

đành phải tiễn biệt mái tóc đã tồn tại từ lâu.



« Mọi người làm sao có thể… nga, trời ạ ! Sao kiểu tóc của tôi giống thời trung học… » Cô lập tức khóc thét.



« Đừng nói nhiều nữa, đến giúp cô ta trang điểm đi ! »



Một người mặc áo đen thét ra lệnh, lại có người 3 chân 4 cẳng vọt tới trước mặt Mộ Hiền, muốn trang điểm lại dung nhan cho cô ,muốn biến

thành cô thành một người khác.



« oa ! tóc của tôi.. » cô trừng mắt nhìn vào gương mặt trong gương, kinh hoàng hét lên.



Trước sau đều ngắn ngắn, ngay cả mái cũng không buông tha, ngắn ngủn

tà tà trước trán. Bộ dạng thoạt nhìn tựa như thanh thuần, tinh khiết

(oe. Chị 23t rồi đấy, không phải 16 đâu)



Nàng khở sở nuôi dài mái tóc… trả không ít tiền tìm nhà thiết kế tóc….Ô…



« Đại lão bản thích sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái, cô như vậy so với lúc trước còn đẹp hơn gấp bội đó ! »



« chính là a ! Kiểu tóc này kết hợp với chiếc áo trắng này thật đẹp nha, rất có khí chất của một nữ sinh viên mới ra trường … »



Khí chất cái gì khí chất ? nàng chỉ thấy thật ngu xuẩn.



Triệu Mộ Hiền ai oán một tiếng, cảm thấy mặc trang phục của mình vẫn là tốt nhất.



Một chiếc áo dài màu trắng, quần dài màu tím, thấy như thế nào cũng quái, không có điểm nào giống nàng cả !



Từ nhỏ tới lớn, trong mắt mọi người Triệu Mộ Hiền chính là cô gái có

khí chất sáng sủa, loại quần áo thanh tú này căn bẳn không thích hợp với nàng.



« tốt lắm, cô có thể đi gặp lão bản rồi » vị nữ quản lí bí mật kia rốt cuộc cũng cảm thấy hài lòng, thả cho nàng đi.



Lòng nàng thầm tràn đầy ai oán hướng tới thang máy, bấm nút đi lên lầu.



Đi lên tầng cao nhất, nghĩ đến có thể gặp được Đông Phương Phong Hoa,cô lại bắt đầu khẩn trương.



Có thể là hắn làm cho cô rất rung động, ấn tượng quá sâu, ngay cả hôm qua đi ngủ cả đầu đều có hình ảnh của hắn, thậm chí cô còn nằm mơ thấy

hắn ôm cô, thâm tình chân thành đối cô nói chuyện…(chị ăn dưa bở kia !)



Khụ, chỉ tại thời điểm này , cô cảm thấy việc nằm mơ cũng có điểm hữu ích về thể xác lẫn tinh thần, ảo tưởng một chút bởi vì hiện thực vĩnh

viễn không có khả năng phát sinh chuyện như vậy, dù sao chính mình vui

vẻ cũng tốt.



Hé miệng cười khẽ, cô đi lên đương mòn, đang muốn đi hướng cửa gỗ phiến tượng điêu khắc, một thanh âm liền gọi cô:



« Sớm, Triệu Mộ Hiền tiểu thư ! »



cô ngẩn ra, quay đầu lại, thấy Đông Phương Phong Hoa từ rừng trúc chậm rãi đi ra.



Hắn thực thích màu trắng đi ? vẫn là một thân áo trắng phiêu dật,
cô là khối thịt béo thượng đẳng…



Khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Phong Hoa trầm xuống, lập tức nói sang chuyện khác.



“Bà nội, cháu cùng Triệu tiểu thư đang bàn công chuyện, nếu bà không có chuyện gì khác…”



Đông Phương lão phu nhân rốt cục cũng thu hồi ánh mắt đang dán chặt

vào người Mộ Hiền,buông cô ra, quay đầu trừng mắt hắn, trách cứ nói: “

ta đương nhiên là có chuyện nên mới đến đây, tuần trước cháu lỡ hẹn ăn

cơm, làm hại Lâm tiểu thư phải chờ đợi, thật sự là không lẽ phép!”



“Bà nội, cháu nói rồi, cháu hiện tại không có tâm tình để bàn chuyện hôn sự”. Hắn nhíu nhíu hai hàng lông mày.



“Việc này trọng đại, cháu sắp ba mươi rồi, muốn trì hoãn chỉ sợ không còn thời gian”. Lão phu nhân kinh sợ ra mặt.



“Ai nói không còn thời gian? Thời gian của cháu còn rất nhiều”. Khuôn mặt hắn chợt trở nên âm u.



“Có lẽ sự tình đã có chuyển biến, nhưng ta nghĩ không nên mạo hiểm, kế thừa Đông Phương gia…”



“Đông Phương gia còn có những người khác có thể kế thừa”. Hắn hừ lạnh.



“Nhưng cháu là con trưởng! cháu muốn bà nội cùng mẹ cháu sống trong

lo lắng đề phòng sao? Cháu chẳng lẽ chưa từng nghĩ, bà nội làm thế nào

sống đến mấy chục năm nữa?” Đông Phương lão phu nhân nói xong cầm lấy

khăn tay lau đi khóe mắt.



“Cháu muốn nhìn ta chết sao? Nếu cháu muốn ta ra đi sớm một chút thì

cứ nói thẳng…” lão phu nhân ngay cả nói chuyện đều khóc nức nở.



Bà nội lại giở chiêu cũ! Nhưng nhất thời lại gây nhiều sợ hãi cùng áp lực cho Đông Phương Phong Hoa, khiến hắn nhất thời mềm lòng.



“Được rồi, bà nội, cháu sẽ gọi điện lại cho Lâm tiểu thư, hẹn nàng gặp mặt”. Hắn chỉ có thể tạm thời đáp ứng lấy lệ.



“Ta đã giúp cháu hẹn trước, ngay tại buổi tối hôm nay đi”. Đông Phương lão phu nhân lập tức thay khuôn mặt tươi cười.



“Tối nay?” lông mày hắn nhướn lên. Con bà nó tay chân thật đúng là mau.



“Đúng, tối nay bất luận như thế nào cũng không thể lỡ hẹn, có nghe

hay không?Thanh Thanh là cô gái tốt, gia thế bối cảnh một chút cũng

không hề thua kém Đông Phương gia chúng ta, cháu còn cái gì đẻ mà từ

chối?”



“bà nội…” hắn trừng mắt lão phu nhân, thực bất đắc dĩ.



“Phong Hoa, ba cháu ở năm 18 tuổi đã sinh hạ cháu thế nào? Nếu cháu

sớm nghe lời ta, thì đã có đứa nhỏ 10 tuổi từ lâu rồi!” Lão phu nhân hơi trách cứ nhìn hắn.



“Lại như thế nào? Sinh ra sớm thì sao chứ, cũng không phải đều không qua khỏi cái chết sao!” hắn hừ lạnh nói ra một câu.



Đông Phương lão phu nhân sắc mặt đột nhiên chợt biến, thân mình lung lay một chút.



“Lão phu nhân!” Triệu Mộ Hiền đứng gần, lập tức nhanh nhẹ đỡ lấy bà.



“Cháu…cháu định làm ta tức chết có phải không? Không chỉ có cháu, bốn tên tiểu tử đều giống nhau, đều bị mẹ người làm hư, mới có thể tùy hứng như vậy…” Đông Phương lão phu nhân lần này thực sự là tức đỏ mặt.



“Cháu thực có lỗi, bà nội, cháu cũng biết người khóc rất nhiều, nhưng xin bà đợi một chút nữa, sự tình sẽ được giải quyết, chờ hết thảy đều

được xử lý tốt, cháu nhất định cái gì cũng theo ý bà”. Đông Phương Phong Hoa tự biết mình thất lễ, tiến lên cầm tay bà, âm thanh ôn nhu nói.



“tốt nhất là có thể giải quyết…” Đông Phương lão phu nhân nói xong,

quay đầu nhìn Triệu Mộ Hiền liếc mắt một cái, ánh mắt sang quắc.



“Tốt nhất là…”



Triệu Mộ Hiền trong lòng lay động, không biết có phải do chính mình

đa tâm, cô cảm thấy ánh mắt lão phu nhân dường như có khát vọng muốn ăn

nàng đến mức thèm nhỏ dãi…



“Được rồi bà nội, người mau trở về đi.” Đông Phương Phong Hoa nắm tay lão phu nhân, nửa đẩy nửa khuyên dẫn dắt bà ra ngoài cửa lớn.



“Vậy tối nay cháu nhất định phải đi gặp mặt.” lão phu nhân yêu cầu.



“Cháu biết.” hắn cũng chỉ có thể đáp ứng.



“Nhớ đối đãi với người ta cho thật tốt…”



“Vâng, cháu đã biết, người đừng bận tâm nữa, mau trở về nghỉ ngơi

đi!” hắn đem lão phu nhân đẩy ra ngoài cửa ánh mắt ra hiệu cho lái xe

kiêm vệ sỹ.



Lái xe kia lập tức hiểu ý, đưa Đông Phương lão phu nhân đến cầu thang máy xuống lầu.



Đông Phương Phong Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thuận tay hất

mái tóc dài, quay người lại, vừa đúng lúc thấy Triệu Mộ Hiền đứng ngây

ngốc sững sờ phía sau, tâm tư khe lay động.



“Triệu tiểu thư, cô có nhiệm vụ của trợ lý đặc biệt đây.”



“Dạ? là cái gì?” tinh thần Triệu Mộ Hiền rung lên.



“Tối nay, cô đi theo giúp tôi gặp mặt đi!” hắn nở nụ cười xấu xa.