[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

Chương 3 :

Ngày đăng: 04:02 22/04/20


Triệu Mộ Hiền đi làm ở Đông Phương mĩ nhân đã được 10 ngày, nhưng mỗi khi ba mẹ hay bằng hữu hỏi cô ở trong công ty làm việc gì, cô đều trả

lời không được.



Tiền lương là ba vạn rưỡi, được nghỉ 2 ngày, phúc lợi đều có, nghe

qua công việc không có gì sai cả, chỉ là công tác có chút khác biết ,

bởi vì cô mỗi ngày đến công ty, chính là cùng Đông Phương Phong Hoa chơi cờ, uống trà, nói chuyện phiếm…



Nếu đem định nghĩa lại chức vụ « trợ lý đặc biệt » của cô định nghĩa

lại thì phải là « đi theo người Đông Phương Phong Hoa », hắn đi đến chỗ

nào, cô liền phải theo tới đó.



Nói ra thì nhất định có một đống nữ nhân hâm mộ, ngay cả nữ nhân viên trong công ty đều nhìn đến nàng, đều lộ ra ánh mắt ghen tuông « số mạng cô ta thật tốt. »



Nhưng mọi người cũng không biết nỗi thống khổ của cô.



Cả ngày phải ở cùng một chỗ mỹ nam tử, nhìn dung nhan tuấn tú của

hắn, nghe thanh âm duyên dáng của hắn, có khi còn có thể ngẫu hứng cầm

tay cô, nếu cô không có ý chí cứng như sắt thép, tự hiểu diện mạo mình

không so được với hắn, khẳng định nghĩ lầm hắn thích cô.



Đương nhiên, tuyệt đối là không thể.



« Mộ Hiền cô, qua đây một chút. »Đông Phương Phong Hoa ở thư phòng gọi cô.



Đối diện thư phòng chính là khu triển lãm đồ sứ, đều giống nhau ở chỗ lấy một bức tường gỗ để phân tách, bên trong giống như một thư viện nhỏ này, có rất nhiều sách, còn có một ít khu đặc chế lưu giữ sách cổ quý

giá, lần đầu tiên cô bước vào liền cảm thấy hưng phấn vô cùng. Khi đó cô nghĩ công tác của mình chính là quản lý khu thư viện nhỏ này, đáng

tiếc, tất cả sách trong khu này như kiểu bảo bối, chưa có sự cho phép,

thì không thể động vào.



Cô đi thong thả tiến vào phòng sách, hít hít mùi sách cô ưa thích, hỏi :



« Có chuyện gì a. ? »



« Cô xem, đồ sứ này có điểm lạ ? » Đông Phương Phong Hoa giữ ở giá

sách, mở ra một quyển sách rất nặng, một thân áo dài, tóc dài xõa buông, thật sự giống Phan An tái thế.



Cô ngẩn ngơ vài giây, vội vàng vỗ trán mình một cái, làm cho chính

mình thanh tỉnh, phải chuẩn bị tâm thế sẵn sàng, mới dám đến gần hắn.

nhìn hắn chỉ vào hình ảnh đồ gốm.



Đồ sứ đấy là một chiếc bình Đại Tống bụng tròn, thất thải như ngọc lưu ly, ánh sắc màu cầu vồng, xinh đẹp cực kỳ.



« Thật đẹp… » cô tán thưởng.



« Bởi vì đồ sứ khi đem nung, trong quá trình đều sinh ra một sự biến

hóa, nên mới có thể xinh đẹp ánh sắc màu, nguyên nhân vì lúc biến hóa

không thể đoán trước được, cho nên mỗi tác phẩm mới có thể độc nhất vô

nhị. » hắn giải thích.



« Thật vậy sao ? Thật là thần kỳ a ! » cô cúi đầu, hứng thủ dạt dào

nhìn kỹ, không để ý tới việc hai người bọn họ đang đứng thật gần.



« Đúng vậy, ngay cả khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể tạo ra tác phẩm như vậy. »



« Người cổ đại thật sự rất lợi hại, anh nói có phải như vậy không… »

cô ngẩng đầu lên, cười nói, không ngờ phát hiện hắn căn bản không phải

đang nhìn sách, ngược lại nhìn chằm chằm cô và cười, còn tay đang vuốt

ve tóc nàng.



Trong lòng cô căng thẳng, tay chân cứng nhắc lại.



Xem đi, mỗi ngày đều không ngừng tiếp thu tia lửa điện do hắn phóng

ra, vừa muốn nói cho chính mình đừng hy vọng gì, thật là chuyện vất vả

a !



« Ách… lão bản… » cô không dám động đậy, chỉ có thể ra tiếng.



« Ân ? » một tiếng mềm nhẹ thoát ra, tràn ngập mị hoặc mê người.



« Anh đều tùy tiện sờ tóc của phụ nữ như vậy sao ? » cô không thể

không hỏi một câu. Bởi vì, mấy ngày làm việc, cô phát giác hắn không

thường cùng người ngoài tiếp xúc, nếu có ngẫu nhiên đi sát qua bên cạnh

nữ nhân viên khác, cũng không như vậy… ách, động chân động tay.



« Sẽ không. » hắn cười.



« Vậy tại sao lại thường sờ tóc tôi vậy ? » cô không rõ.



« Bởi vì… cô là đặc biệt. »



Cô ngây ngẩn cả người.



Từ nhỏ đến lớn, diện mạo của cô bình thường, gia cảnh bình thường,

học trương bình thường, hết thảy bình thường, lần đầu tiên nghe thấy có

người nói cô đặc biệt.



« Vì sao đặc biệt ? làm sao đặc biệt ? »



« Máu của cô có duyên ? » hắn nhẹ giọng nói.



« Huyết thống của tôi ? huyết thống của tôi có gì đặc biệt ? » cô nói xong, liền nhớ tới lần trước việc hắn hỏi tổ tiên nhà cô, dừng lại một

chút, có khi nào…



« Là vì… huyết thống nhà tôi là hậu duệ của Đại Tống Triệu Thị vương tộc. ? »



« Đúng vậy. » hắn thừa nhận.



« Ách, nhưng là… có khă năng chỉ là truyền thuyết. » cô cường điệu nói.



« Tôi tin tưởng cô là hậu duệ của công chúa. » hắn thực chắc chắn.



« Nhưng mà… có lẽ anh nhầm… » cô vội hỏi.



« Sẽ không nhầm, đúng là cô. »



« Trời ạ… » cô chạy nhanh lui về sau vài bước, vội la lên :



« Tôi biết anh trầm mê gốm sứ đời Tống, cho nên đều để ý đến các đồ

vật đời Tống, nhưng mà tôi thật sự không phải là hậu duệ công chúa gì

cả, tất cả cái kia đều do ba tôi nói … »



« A, cô khẩn trương như vậy sao ?… » hắn cười một tiếng.



« Tôi sợ anh lầm, đến lúc đó, lại cho rằng tôi lừa anh… »



« Chuyện quan trọng như vậy, ta làm sao có thể lầm, yên tâm, ta đã

cho điều tra, cô thật sự là con cháu hậu duệ của vị đại công chúa kia. » hắn nói xong lơ đãng đem tất cả các ngón tay luồn vào mái tóc nàng.



Vì sao sờ tóc nàng ? vì lấy tóc đi xem xét a !



Kết quả, gien hoàn toàn trùng khớp.




Này con người kia… diễm lệ như ngọc, tuyệt sắc bức người, ngũ quan

như Thiên Công tinh điệu, hai tròng mắt tinh anh, chiếc mũi nhỏ kiều

cùng đôi môi hồng như yên.



Cô rốt cuộc hiểu được, nguyên lai trên đời thực sự có thể gặp được mĩ nhân xinh đẹp chim sa cá lặn a!



“Cô xem cái gì mà xem?” mĩ nhân thấy cô trừng mắt nhìn thẳng, nhíu mi cả giận nói.



Cô ngẩn ngơ, thầm nghĩ, mĩ nhân này ngay cả nhíu mi cũng thật xinh đẹp…



“Uy, nữ nhân xấu xí, không cho phép nhìn.” Mĩ nhân lại trách cứ.



Cô thế này mới thấy mình thất lễ, vội nói:



“Thật không phải, tiểu thư…”



“Cô nói cái gì?” mĩ nhân xoay mình nổi giận, vung quyền đứng lên.



“Tuyệt Thế, ngồi xuống.” Đông Phương phu nhân khẩn cấp nói.



Triệu Mộ Hiền còn đang ngây ngốc không biết vì sao mình lại đắc tội

với mĩ nhân, hết sức khó hiểu, Đông Phương Thiên Kiêu lại lăn lộn cười

ra tiếng.



“Thưa nữ nhân, hắn là nam.”



What?Nam! Triệu Mộ Hiền mở to hai mắt, chỉ tiếc là không thể mở to hơn miệng.



“Mộ Hiền, hắn là em trai út của ta, Đông Phương Tuyệt Thế.” Đông Phương Phong Hoa đi đến bên cô cười nói.



Vị tuyệt đại mĩ nhân này, đúng là tứ đệ của Đông Phương Phong Hoa, Đông Phương Tuyệt Thế!



Ông trời ơi! chuyện gì xảy ra với toàn gia này? một nhà 4 anh em đều

tuấn mĩ khiến người khác phải ghen tỵ đến chết, rất bất khả tư nghị…



Triệu Mộ Hiền bình ổn lại hơi thở nhìn Đông Phương Phong Hoa phiêu

dật, Đông Phương Thiên Kiêu tuấn dật, Đông Phương Khuynh Quốc kiều mỵ ,

cùng với Đông Phương Tuyệt Thế diễm lệ , thật lâu không thể hít thở

thông suốt, bởi vì trong một buổi tối gặp liền một lúc 3 đại mĩ nhân, cô cười cười, trái tim thật sự khó có thể tiếp nhận nha.



“Mộ Hiền, cô có khoẻ không?” Đông Phương phu nhân thân thiết hỏi.



“Phu nhân, con của bà…đều thật quá tuấn mĩ! Này… là ngày thường như thế nào a?” cô ngây ngốc nói không được một câu.



Đông Phương phu nhân sắc mặt đột nhiên biến đổi, hốc mắt ửng đỏ.



“A? Thực xin lỗi, cháu nói sai cái gì sao?” cô kinh hoảng chạy nhanh

giải thích, ánh mắt cầu cứu nhìn thoáng qua Đông Phương Phong Hoa.



Cô sợ hãi không thôi, rõ ràng là ở khen ngợi con trai của bà a, như thế nào lại thành chọc phu nhân khóc đâu?



Đông Phương Phong Hoa lắc đầu thở dài, đi đến bên người mẹ mình, nắm chặt tay bà, nhẹ giọng nói:



“Mẹ, Mộ Hiền không có ác ý, cô luôn ăn nói ngay thẳng, ngươi đừng khổ sở.”



Đông Phương phu nhân ngẩng đầu, ngượng ngùng đối cô nói: “Không có

việc gì, Mộ Hiền, cháu không nói sai, là ta quá nhạy cảm thôi.”



Triệu Mộ Hiền cảm thấy khó xử, không dám nói thêm nữa nói, nói nhiều lại thành sai.



“Nếu có thể, ta thật hy vọng các con ta không có bộ dạng tuấn mỹ như vậy ……” Đông Phương phu nhân thở dài.



Ách…… Bộ dạng tuấn mỹ có cái gì không tốt? Bao nhiêu người cả đời đều hy vọng xa vời bọn họ có khuôn mặt như thế này a! Cô trong long nghi

hoặc.



“Được rồi, mẹ, chúng ta dùng cơm đi! Mộ Hiền hẳn là đã đói bụng.” Đông Phương Phong Hoa chuyển đề tài.



“A, đúng rồi. Mộ Hiền, chúng ta đến nhà ăn đi.” Đông Phương phu nhân

tinh thần như bừng tỉnh, lôi kéo cô hướng nhà ăn đi, cũng quay đầu đối

Đông Phương Tuyệt Thế nói:



“Tuyệt Thế, đi mời bà nội ra đi.”



“Bà nội nói bà không muốn nhìn thấy đại ca.” Đông Phương Tuyệt Thế lạnh lùng nói.



Đông Phương Phong Hoa nghe xong bất đắc dĩ cười:



“Ai, bà nội cũng thật là, lại buồn bực rồi!.”



“Nghe nói anh đi gặp đại tiểu thư của Lâm gia làm cô ta tức giận đến

nỗi khóc ba ngày ba đêm, thực nhẫn tâm.” Đông Phương Khuynh Quốc châm

biếm.



“Em đau lòng? Vậy em cùng nàng kết thành đôi cũng tốt lắm.” Đông Phương Phong Hoa phản kích.



“Không được a, cô ta không thích hình em.” Đông Phương Khuynh Quốc bật lại.



“Phong Hoa, con nên chiều theo ý của bà một chút……” Đông Phương phu nhân trong lời nói lý thật không có điểm trách cứ.



“Đại ca đối nữ nhân luôn luôn không có gì hứng thú, bà nội cần gì phải tốn công tốn sức như vậy?” Đông Phương Tuyệt Thế hừ lạnh.



Triệu Mộ Hiền trong lòng xoay mình chột dạ. Đông Phương Phong Hoa đối nữ nhân không có hứng thú? Vậy vì sao lão bản lại đối cô động tay động

chân?



“Bà nội có sầu lo riêng của mình, bà vẫn lo lắng Đông Phương gia ……” Đông Phương phu nhân nói mày lại nhíu sâu.



“Mẹ.” Đông Phương Phong Hoa nắm tay bà một chút, ý bảo Triệu Mộ Hiền đang ở đây.



Đông Phương phu nhân hiểu ý, rất nhanh ngừng lại, nhưng Đông Phương Thiên Kiêu lại cố ý nói:



“Không phải có Triệu Mộ Hiền sao? Sợ cái gì?”



Triệu Mộ Hiền ngốc ngây ra một lúc. Như thế nào? Vì sao bọn họ trò chuyện lại nhấc đến tên cô?



“Thiên Kiêu!” Đông Phương Phong Hoa giận trừng hắn.



“Khẩn trương cái gì? Cô ta có hiểu gì đâu.” Đông Phương Thiên Kiêu mang điểm khinh miệt liếc mắt cô một cái.



“Im, cậu đừng chọc cô ấy.” Đông Phương Phong Hoa lãnh ngôn (ngôn từ lạnh lùng) cảnh cáo.



Đông Phương Thiên Kiêu nháy nháy mi, cười cười, không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp ra ghế dựa ngồi xuống.



“Mộ Hiền, đến, mau đến đây ngồi.” Đông Phương phu nhân lôi kéo Triệu Mộ Hiền nhập bàn.



Triệu Mộ Hiền trong lòng nghi ngờ không ngừng lan ra, nhưng cái gì cũng không dám hỏi, miễn cưỡng bài trừ tươi cười, ngồi xuống.



Bữa tối rất nhanh bắt đầu, trên bàn cơm đều là đồ ăn cao cấp cả, nhưng mà, cô lại một chút khẩu vị cũng không có.



Bởi vì, cô bỗng nhiên có loại cảm giác, đây là một hồi Hồng Môn Yến (gần giống với Quỷ Môn Quan), có lẽ một cước bước vào, sẽ ra không được……