[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

Chương 4 :

Ngày đăng: 04:02 22/04/20


Triệu Mộ Hiền tưởng chừng mở mắt, đáng tiếc thay mí mắt cô như treo

gánh nặng ngàn cân, tưởng xoay người, tứ chi đều giống như như vô lực,

không thể động đậy.



Cô biết, cô say.



Mỗi lần bồi ba ba uống rượu nói chuyện phiếm, nếu uống quá, sẽ xuất hiện loại tình huống này.



Nhưng mà cô sẽ không say lâu, được ba ba huấn luyện, bình thường cô

sẽ rất nhanh tỉnh lại, hơn nữa, một khi ý thức thanh tỉnh, thân thể thập phần khôi phục lại như bình thường.



Cho nên, cô cũng không lo lắng, dù sao chỉ cần đợi lát nữa lập tức sẽ không…



Chính là, trong trong nhà lão bản mà lăn ra say rượu, có phải rất mất mặt không? (có a.!!*gật gật đầu*)



Ai, ai bảo toàn gia nhà lão bản đều là siêu cấp mỹ nam tử, bốn vị

soái ca an vị trước mặt cô, 8 con mắt nhìn chằm chằm cô, cô làm sao có

thể nuốt trôi? chỉ có thể liều mạng uống rượu thay nước, đến thư giải

không hiểu càng uống miệng lưỡi càng khô, kết quả bất tri bất giác muốn

uống nhiều hơn, hy vọng cô không có mơ hồ nói cái gì đó…



“nếu cô ta chui đầu vào lưới, rõ rang đã đi xuống lầu, tỉnh đêm dài

lắm mộng.” thanh âm của Đông Phương Thiên Kiêu từ ngoài cánh cửa nhẹ

nhàng truyền vào.



Cô ngẩn ra, nguyên bản ý thức còn đang bốn phía bay toán loạn nhanh chóng tập trung lại.



“không được a! đại sư đã nói, trừ phi cô ta cam tâm tình nguyện cho,

nếu không, phải chờ thực hiện bốn mươi chin thiên, mới có thể có tác

dụng thức tỉnh.” Đông Phương Khuynh Quốc nói.



“vậy xin nhờ vào năng lực quyến rũ của đại ca, làm cô ta điên đảo,

làm cho cô ta sớm một chút thay chúng ta giải chú.” Đông Phương Thiên

Kiêu châm chọc.



“muốn đại ca hy sinh chính mình đi quyến rũ vị xấu nữ kia, rất uỷ khuất nha.” Đông Phương Tuyệt Thế khinh thường nói.



“nếu không ngươi đi, đại sư cũng không chỉ định không phải đại ca thì không được.” Đông Phương Thiên Kiêu lại nói.



“em mới không cần, nữ nhân kia vừa già lại vừa xấu.” Đông Phương Tuyệt Thế lại nói.



Vừa già lại xấu? Bọn họ đang nói ai a? lông mi cùng lông tơ toàn thân Triệu Mộ Hiền dựng thẳng lên.



“Ở trong mắt ngươi , có nữ nhân nào không xấu?” Đông Phương Khuynh

Quốc đạm cười một tiếng. (anh út kiu thế! Xí! Núi cao còn có núi cao hơn nha! ĐPTT: mi bằng được cái móng chân của ta chưa mà dám ti toe. *hất

hàm* )



“được rồi, đừng nên làm ầm ĩ, chuyện của cô ấy, ta sẽ xử lý.” Đông Phương Phong Hoa mở miệng.



“em thấy anh đối cô ta muôn phần tốt nha! đại ca.” Đông Phương Thiên Kiêu chế nhạo.



“cô ấy là hy vọng duy nhất có thể cứu được chúng ta, ta thật vất vả

lắm mới tìm được cô ấy, hao hết tâm tư đem tiến cử vào 『 Đông Phương Mỹ

Nhân 』, nếu đem cô ấy doạ chạy mất, chúng ta mỗi người đều không sống

quá ba mươi.” Đông Phương Phong Hoa lãnh ngôn.



Triệu Mộ Hiền kinh hãi nghe, càng nghe càng mơ hồ, càng nghe càng thấy khủng bố.



Bọn họ đang nói “cô”, chính là cô sao? trong lời nói của Đông Phương Phong Hoa, rốt cuộc là hàm chứa ý tứ gì?



Chẳng lẽ, cô được tuyển thẳng vào chức vụ trợ lý đặc biệt này, là đã bị sắp đặt từ trước?



Thật khó mà tưởng tượng được, Triệu Mộ Hiền chính là hậu duệ của

Triệu thị công chúa , nhìn xem cô ta, có điểm nào tốt đẹp tương tự như

vị công chúa ấy không?” Đông Phương Thiên Kiêu lại nói.



“quan trọng không phải ở diện mạo mà là ở huyết thống.” Đông Phương Phong Hoa nghiêm mặt nói.



“Đúng vậy, bất kể diện mạo cô ta như thế nào, chỉ cần có huyết thống

của cô ta là có thể giải trừ lời nguyền giúp Đông Phương gia chúng ta là được rồi.” Đông Phương Khuynh Quốc nói.



“Dù sao, chính là trước mắt phải xem trọng cô ta là được rồi.” Đông Phương Tuyệt Thế lãnh khốc bổ sung thêm một câu.



Triệu Mộ Hiền chấn động hoảng sợ , sợ tới mức mở hai mắt, bỗng nhiên

ngồi dậy, cảm giác kinh sợ quét sạch hết những hơi men say đang vây

quanh cô.



Giết cô? Bọn họ… muốn giết cô?



“nếu có thể, ta cũng không muốn thương tổn cô ấy…” Đông Phương Phong Hoa trong giọng nói có xin lỗi.



“anh đừng có mềm lòng, đại ca, đừng quên, nếu anh buông tha cô ta,

anh sẽ gặp tai ương mất. Ngẫm lại, anh cách thời điểm chết chỉ còn lại

có không đến hai năm.” Đông Phương Thiên Kiêu ác liệt nhắc nhở.



Bên ngoài phòng một trận lặng im, nhưng Triệu Mộ Hiền lại như ngũ lôi oanh đỉnh, đánh cho cô đầu váng mắt hoa, cả người run run.



Đông Phương Phong Hoa sắp chết? Đây là có chuyện gì?



Phút chốc, cô nhớ tới hắn luôn mồm nói hắn sống không quá ba mươi tuổi, chẳng lẽ, đây là thật sự?



Mà hắn chết…… Nhưng lại cùng cô có liên quan sao? Cùng…… Cùng của cô với huyết thống công chúa có liên quan gì?



“Ta biết, ta sẽ không mềm lòng, bà nội cùng mẹ đã khổ quá nhiều, nữ

nhân Đông Phương gia tuyệt đối không thể lại thủ tiết đến lúc chết

được.” Đông Phương Phong Hoa trầm ngưng nói.



“Đúng vậy,『 mỹ nhân độc rủa 』 nhất định phải ở trong tay chúng ta

hoàn toàn chấm dứt, cho dù bởi vậy hy sinh mười nữ nhân, cũng không cái

gọi là.” Đông Phương Thiên Kiều giận dữ nói.



Triệu Mộ Hiền nghe được những lời này, trong lòng phía trước mơ hồ bất an dần dần đã biết rõ hình dáng.



Đông Phương gia giống như trúng lời nguyền rủa đáng sợ, mà bọn họ lại muốn dùng cô đến giải rủa……



Chết tiệt, loại sự tình này làm sao có thể phát sinh ở trên người cô? Thật sự là vớ vẩn tới cực điểm! Đây đã thế kỷ bao nhiêu rồi, ai còn tin mấy chú ngữ, lời nguyền này chứ? Càng khoa trương là? Bọn họ vì giải

chú còn muốn giết cô!



Trời ạ! Cô đã trêu ai chọc ai……



“Bất quá, ta không muốn ép buộc cô ấy, nếu có thể làm cho cô ấy tự

nguyện hy sinh, ta sẽ cảm thấy thoải mái một chút.” Đông Phương Phong

Hoa lại nói.



“Thì ra là thế, cho nên anh mới đối cô ta tốt như vậy? anh tưởng là

dụ dỗ cô ta tự động vì anh mà chết, sẽ giảm bớt tội ác sao?” Đông Phương Thiên Kiêu châm chọc.



Đông Phương Phong Hoa lấy trầm mặc trả lời, nhưng cô lại thấy lửa

giận tăng cao. Hắn…… Hắn đối cô tốt, nguyên lai là do nguyên nhân này?



“Ta vào xem Mộ Hiền thế nào, cô ấy uống không ít, chỉ sợ muốn đến đến trời sáng.” Đông Phương Phong Hoa đột nhiên nói.



Mặt cô đại biến sắc, thở mạnh một hơi, làm sao còn dám đi xuống,

không kịp đi giầy vào, trực tiếp nhằm phía cửa sổ sát đất, dùng sức đẩy

ra, nhưng ngó đầu nhìn xuống, phát hiện rõ ràng nơi này đúng là lầu hai.



“Muốn chết! cao như vậy……” cô thấp rủa một tiếng, quay đầu nhìn

thoáng qua, tiếng bước chân của Đông Phương Phong Hoa đã đi vào đến cửa, khẩn cấp, cô đành phải lại lùi về trong phòng, nhảy đến trên giường nằm chăn kéo lên tận mặt bị giả bộ ngủ.



Đúng lúc này, Đông Phương Phong Hoa đẩy cửa mà vào, cô nín thở tức, động cũng không dám động.



Đông Phương Phong Hoa thong thả đi đến bên người cô nhìn chằm chằm,
ngàn năm, nhưng cũng nhờ đó mà chúng ta lần ra manh mối quan trọng nhất

truy tìm hậu duệ của nàng”



“làm sao có thể xác định là tôi…”



“Lúc trước, ta cầm mấy sợi tóc của cô đi làm xét nghiệm ADN, kết quả, cùng gien công chúa hoàn toàn ăn khớp.”



Hắn nói xong lại muốn sờ lên tóc của cô.



Cô sợ tới mức chạy nhanh vọt sang một bên, hai tay bảo vệ sợi tóc

chính mình, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, lúc trước hắn không ngừng sờ tóc

cô, nguyên lai đều là có rắp tâm khác, nguyên lai…… Đều là cố ý.



“Cho nên…… ngay từ đầu anh tìm tới tôi, tôi được trúng tuyển, lại đối xử tốt với tôi như vậy, tất cả đều là sắp đặt từ trước?” Cô nhịn không

được mà run nhè nhẹ.



“ừ!.” Hắn thừa nhận.



“anh thực đáng sợ…… Bề ngoài xem Phong Hoa nho nhã như vậy, không

nghĩ tới lại tâm ngoan độc như thế……” Cô trừng mắt hắn, cô đau vẫn còn

nghĩ đến hắn là người mà mĩ tâm cũng mĩ nhân (tâm hồn đẹp, con người đều đẹp), cô đau vì còn đối hắn……



“Gặp loại sự tình này, ai có thể không thay đổi đáng sợ? toàn bộ Đông Phương gia tộc chúng ta, vì vòng tròn đồ sứ này, thống khổ nhiều năm

như vậy, phân kinh hoảng mà bất lực, sinh tử dày vò, đủ để đem phật biến thành lệ quỷ, huống chi phàm là con người.”



Hắn thong thả đi hướng thủy tinh tráo, chiếc tủ thủy tinh nhẹ nhàng

chứa đựng từ bàn kia, ánh mắt lại chằm chằm nhìn cô, vẻ mặt lãnh khốc

âm tư.



Đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ con người Đông Phương Phong Hoa.



Hắn, là cái ngọc diện diêm la, bề ngoài biệu tượng nho mĩ thanh dật, linh hồn đã sớm bị nguyền rủa thành quỷ mị yêu ma.



“cô chết, ta cùng các em của ta mới có thể sống. Mộ Hiền, chúng ta

cần cô……” tiếng nói dễ nghe, giống ác ma ở đằng sau giựt dây, tế phẩm tự động vì hắn dâng lên sinh mệnh.



“Kia…… anh…… hiện tại anh đã nghĩ muốn giết tôi sao? Tôi…… Tôi cảnh

cáo anh, đây chính là trái pháp luật, tôi lập tức là có thể gọi điện

thoại báo nguy…… Anh anh anh tốt nhất lo lắng một chút, giết người là là là nghiệp chướng, tai họa sau này sẽ đổ lên con cháu của anh…… Tôi

tôi…… Tôi có chết cũng không nhắm mắt, tôi cũng sẽ nguyền rủa các

người……” cô tinh tường thấy sát khí trong mắt hắn, sợ tới mức thân thủ

chụp lấy túi to lý liều mạng tìm kiếm di động.



Hắn nhìn cô khuôn mặt tái nhợt, bộ dáng nói năng lộn xộn, đột nhiên ôm bụng bật cười.



Cô ngây ra một lúc, kinh hỏi:“anh cười cái gì?”



“Nguyên lai cô sợ chết như vậy a, Mộ Hiền.” Ai, nữ nhân này thật thú vị, thật sự, rất thú vị……



“Trên đời này ai lại không sợ chết?”



“Cũng đúng, trên đời này ai lại không sợ chết? Muốn như thế nào, mới có thể không sợ chết?” hắn thì thào tự hỏi.



“cái này làm sao tôi biết?” cô lẩm bẩm.



‘kỳ thật, cô cũng không cần phải khẩn trương, muốn dùng máu cùng trái tim cô để nung tạo từ, còn phải chờ đại sư tự mình chọn lựa giờ tác

pháp, mới có thể tìm ra chỗ cất giấu, mà trước đó đại sư phải chọn được

ngày tốt, cho nên cô còn lại…” hắn kéo dài thanh âm, mờ ám, sau mới nói: “còn lại ba chín ngày có thể sống.”



“cái gì?” ba mươi chín ngày! Cô cơ hồi bị rút mất một khoảng không khí, sao hắn có thể nói nhẹ nhàng như thế.



Thực quá đáng, cũng không phải là Diêm La phán sinh tử, hắn dựa vào cái gì mà có thể phán án chết cho cô?



“bất quá, cô có thể có một biện pháp để không chết.” hắn nói xong chậm rãi đi hướng cô.



Cô đảo lui về phía sau, hoảng sợ hỏi: “cái gì… biện pháp gì?”



“nếu, cô có thể làm cho ta yêu thương cô, yêu đến luyến tiếc không

muốn cô chết, như vậy cô cón có thể cứu được.” hắn đứng trước mặt cô,

tựa tiếu phi tiếu.



Làm cho hắn yêu thương cô? Thật sự là đủ, trời có sụp xuống cũng không có khả năng…



“anh đang đùa tôi đúng hay không? Anh ngay cả Lâm Thanh Thanh mĩ mạo

như vậy cũng cảm thấy chướng mắt, làm sao có thể yêu thương tôi?” cô

buồn bực trừng mắt hắn.



“loại sự tình nguyền rủa này làm cho ta khắc sâu ý nghĩ, trên đời này không có gì là [không có khả năng].”



“cho dù có khả năng, nhưng tôi cũng không tin anh sẽ vì tình yêu mà

hy sinh tính mạng của người nhà, kết quả cuối cùng tôi vẫn là chết.” cô

hừ nói.



“cô như vậy mà không tin tình yêu?” hắn châm chọc.



“tôi không tin tưởng tình yêu.” Cô phản pháo lại hắn.



Hắn ngẩn ra, cô còn nói lại hắn thực sắc bén a!



Hắn cũng không quá tin tưởng loại tình yêu này nọ, tổ huấn Đông

Phương giá quy định, nam nhân Đông Phương gia trước khi kết hôn tuyệt

đối không được nói ra chuyện bị nguyền rủa, sợ đối phương hối hận không

kết hôn nữa, mà như vậy không thể kéo dài con nối dòng.



Trên thực tế, mẹ, bà nội, trước đó mỗi một vị nữ nhân, cũng bị lừa

hôn mà được gả vào Đông Phương gia trở thành quả phụ đáng thương. Đống

thời thừa nhân trượng phu của mình không còn là một loại thống khổ bi

ai.



Hắn tin tưởng, các nàng ấy nhất định phi thường hối hận, nếu ngay từ

đầu biết vậy, các nàng có lẽ cũng không chọn nam nhân Đông Phương gia,

thà rằng tìm một người đàn ông bình thường, nhưng có thể cùng vị hôn phu của mình bạch đầu giai lão, con cháu đầy nhà hạnh phúc…



Cho nên, hắn làm sao có thể tin tưởng tình yêu? Loại tình cảm này

nháy mắt sẽ hóa thành cảm xúc hư ảo, thời gian ở trước mặt thật hèn mọn, ở dưới lời nguyền rủa lại có vẻ nhỏ bé đến buồn cười.



“xem đi, bị tôi nói trúng đi?” cô tụy nói.



“có lẽ, nguyên nhân ta không tin, ta mới càng muốn chứng minh.” Miệng hắn bất giác khẽ nhếch.



“không có gì hay chứng minh, tôi mới không nghĩ cùng anh có thể chiến thắng trò chơi này, cuối cùng vẫn là anh muốn giết tôi, tại sao lại còn muốn lãng phí thời gian.” Cô cả giận nói.



“cô trốn cũng không được a, Mộ Hiền, cô đã quên mình là trợ lý của ta sao? Từ hôm nay trở đi, cô phải ở trong này, trừ phi được ta cho phép,

đi đâu cũng không được.” hắn cười.



“cái gì? Anh…” cô kinh hãi biến sắc.



“đúng rồi, thuận tiện nhắc tới, cha mẹ cũng em trai cô đều bọ chúng

ta theo dõi, nếu cô trốn, bọn họ liền gặp tai họa. vì an toàn tính mạng

bọn họ, cô vẫn đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” Hắn cười đến tuấn mỹ

câu hồn.



Cô sợ hãi dị trừng mắt hắn, bị dọa choáng váng.



Đây chân chính là Đông Phương Phong Hoa, một tuấn mạo thiên tiên, tâm địa lại lãnh cứng rắn ác độc ma quỷ!



Cái này thảm, xong đời, [ Đông Phương Mỹ Nhân ] muốn cô bán không

phải cái gì này nọ, cái bọn họ muốn nàng bán là tính mạng của cô!



Cô chết chắc rồi.