[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

Chương 5 :

Ngày đăng: 04:02 22/04/20


Giờ phút này, Triệu Mộ Hiền có thể hiểu

được tâm tình của bốn anh em nhà Đông Phương. Bởi vì, cô cũng giống như

bọn họ, số trời ấn định ngày chết đã đến, loại cảm giác này, thật là một loại tra tấn đáng sợ.



Sợ hãi của cô không thể kể cho bất kỳ ai, di động bị mất, cơ hồ cô cùng thế giới bên ngoài chặt đứt quan hệ, hơn

nữa bị Đông Phương Phong Hoa uy hiếp, cô chỉ có thể nói với người nhà

mình, nói dối rằng bản thân rất được coi trọng, lão bản muốn đem cô đến

Trung Quốc công tác khoảng một tháng, ba mẹ thật đúng, nghĩ cô gặp vận

tốt, chủ động giúp cô đóng gói hành lý, tự mình vui vẻ đưa tiễn cô ra

cửa.



Ô, thật bi ai, số cô sao lại khổ như vậy? làm sao lại gặp ngờ một người như Đông Phương Phong Hoa thế?



Hắn áp giải cô về nhà, hắn dùng khuôn mặt tuấn mỹ vô hại để mê hoặc cha mẹ cùng em trai cô, lại dùng cả cử chỉ

nhã nhặn đa lễ giả mây sa sương sớm lừa người nhà cô nhất trí đồng lòng

ủng hộ hắn, khoa trương hơn là, lão ba cô thậm chí còn ám chỉ cô nếu có

thể câu được rùa vàng như vậy thật tốt quá…



Thưa lão ba, rùa vàng này có độc a! Hơn

nữa tâm cơ sâu vô cùng, thừa dịp về nhà, trộm tra xét máy tính mà máy

tính lại là của cô, mới phát hiện rõ ràng cô căn bản không có ký bất cứ

lệnh triệu tập nào từ [ Đông Phương Mỹ Nhân ], cái gì mà vạn người mới

có một người trúng cử, còn muốn làm một buổi tổ chức tuyển nhân viên

khoa trương như vậy, kết quả, hoàn toàn đều là Đông Phương Phong Hoa quỷ kế, dẫn cô mắc câu vào.



Trứng thối, đại phôi đản!



Cô trừng mắt nhìn Đông Phương Phong Hoa phía trước, ở trong lòng thầm mắng.



Hắn đột nhiên đứng lại, xoay người nhìn cô.



“Cô đang mắng ta sao? Mộ Hiền.”



Cô trừng lớn hai mắt, sợ tới mức che

miệng lại, mãnh liệt lắc đầu. Người này tám phần là yêu, ngay cả ở trong lòng mắng hắn đều nghe thấy?



Đông Phương Phong Hoa nhìn cô không đánh động tác đã tự khai ra, không khỏi gây cười.



Thật tốt nha, còn có một chút phản ứng, quả thực tựa như tiểu sủng vật cẩu (chó con). (anh ý chỉ chị ý như con cún con)



“Hai tuần sau Lỗ Mặc đại sư sẽ tới Đài

Loan, cô cùng ta cùng đi ra sân bay tiếp đón, ông ấy nói muốn gặp cô

thật nhanh.” Đông Phương Phong Hoa nhịn cười, báo trước hành trình.



“Lỗ Mặc đại sư? Ai a?” Cô ngẩn người.



“Là đại sư phong thuỷ chúng ta vừa tìm được, ông ấy rất am hiểu về giải rủa.”



“Nga nga, chính là kẻ chủ mưu muốn giết

tôi a, như thế nào? Ông ta muốn tới xem xét quá trình các người giết tôi sao?” Cô tức giận nói.



“A…… Có lẽ nga.” Hắn cười khẽ.



Cô mặt nhăn nghiêm mặt, không nghĩ tới

hắn ngay cả tâm một chút từ bi đều không có, hắn lại còn có thể trào

phúng cười được, thực quá đáng.



“Đừng cau mày, đến, sáng sớm không khí

không tốt, chúng ta ra toà viên đi một chút.” tương phản với mặt thối

của cô, hắn thoải mái thoải mái mời cô đi hướng bình đài phòng ngoài.



Cô lẩm bẩm đi ra cửa sổ sát đất ngoại mộc chế nhìn bồn phun nước , đài phun nước cùng cỏ tề bình bên ngoài mặt,

vừa lúc có thể tăng thêm phần lục ý viên cảnh của Đông Phương gia.



“Phong Hoa, Lỗ Mặc đại sư sẽ đến đây

sao?” Đông Phương phu nhân cùng lão phu nhân vừa lúc ở sân nhà sau tản

bộ, thấy bọn họ hai người đi ra, lên tiếng hỏi.



“vâng.”



“cho Mộ Hiền đi ra ngoài như vậy có thể gặp nguy hiểm không?” lão phu nhân vẻ mặt thân thiết.



“đúng vậy, Mộ Hiền đối với chúng ta quan

trọng như vậy, mẹ thấy vẫn nên để cô ấy ở lại trong nhà chờ…” Đông

Phương phu nhân cũng nói.



Triệu Mộ Hiền trên mặt che kín những

đường hắc tuyền, thật sự trăm mối cảm xúc ngổn ngang a! người ngoài

không biết còn tưởng rằng hai vị phu nhân này coi cô như bảo bối cỡ nào, nhưng trên thực tế các vị này cũng chỉ sợ là cô có chạy trốn khỏi chỗ

này hay không thôi.



“đừng lo lắng, bà nội, mẹ, vì người nhà

của mình, cô ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Đông Phương Phong Hoa sờ sờ

đầu của cô, cố ý hỏi lại: “đúng không? Mộ Hiền.”



Đại ma đầu này! Lại dùng người nhà của hắn để áp chế… cô trừng mắt hắn, tức giận nói không ra lời.



Cô biết biện pháp đào tẩu là không thể, nhưng nhất định phải chạy khỏi nơi ma quỷ này…



Lúc này, từ dưới bể bơi đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân ngư, thản nhiên mỉm cười hướng phía cô vẫy tay.



“Hi, Triệu Mộ Hiền, sớm a, sắc mặt của cô xem chừng hơi khó nhìn a!” Đông Phương Khuynh Quốc nói xong kéo theo

một tiếng nước xôn xao động đậy, đi ra khỏi bể bơi.



Cô đương trừng lớn hai mắt nhìn đăm đăm, miệng mở lớn. hắn…hắn hắn hắn hắn… lộ ra trọn vẹn!



Má ơi! Cô muốn mù! Cô muốn hôn mê! Một đoàn hỏa đại bác ở trên mặt hắn nổ tung, làm vẻ mặt cô đỏ bừng muốn cháy rụi luôn.



“Khuynh Quốc, đem quần áo mặc vào.” (anh ý lõa thể. Phi lễ! chớ nhìn *xòe tay ra che mặt* ) Đông Phương Phong Hoa


“cô bình tĩnh một chút! Mộ Hiền.” hắn khuyên nhủ.



“tôi không cần bình tĩnh, tôi vất vả lắm mới thoát ra đến đây, tôi mới không cần trở về!” cô kích động cuồng hô.



hắn mi phong kinh túc, trực tiếp đem cô quăng lên thành xe, khom người đè lại bả vai của cô, hừ lạnh:



“thật vất vả mới thoát ra đến? cô cho rằng đã chạy ra khỏi Đông Phương gia sao?”



“có ý tứ gì?” cô ngẩn ngơ, dùng tròng mắt ngâm nước của mình trừng hắn.



hắn không trả lời, lấy ra di động gọi điẹn, nói:



“tốt lắm, các ngươi đều xuất hiện đi!”



bốn phía chỉ thấy không gian núi rừng

nguyên bản im ắng đột nhiên xuất hiện vô số hắc y nhân, gần có xa có,

thoạt nhìn giống như giám thị ai…



Triệu Mộ Hiền nhìn đến ngốc há hốc mồm, trong lòng sợ hãi.



chẳng lẽ…cô tự cho là thần không biết quỷ không hay chạy ra, trên thực tế nhất cự nhất động lại không qua được mắt họ?



“không có việc gì, các ngươi có thể trở về.” Đông Phương Phong Hoa nói xuyên thấu qua điện thoại di động.



Đám người kia vì thế lại giống như quỷ ảnh lặng lẽ ẩn vào trong bóng tối.



Đông Phương Phong Hoa quay đầu ngạo nghễ khinh khi nhìn vẻ mặt trắng bệch của Triệu Mộ Hiền:



“toàn bộ đỉnh núi này đều thuộc quyền sở

hữu tư gia của Đông Phương gia, từng nơi đều có người của chúng ta theo

dõi, cô cho là cô có thể chạy trốn tới nơi nào?”



khắp ngọn núi…đều là Đông Phương gia?



Cô vô lực ngồi phịch xuống dưới, cả người yếu đuối mà tuyệt vọng.



Xem ra, cô nhất định phải chết trong lòng bàn tay của nam nhân này…



Hắn liếc nhìn cô một cái, không hề nói nhiều lời, nhấn chân ga, mang cô trở về Đông Phương gia.



Dọc theo đường đi, cô trở nên im lặng suy sụp, như là buông xuôi, vô vị phản kháng, nhận mệnh ngồi, ngay cả một

câu cũng lười nói.



“như thế nào không nói?” một con người nói nhiều đột nhiên im lặng thật đúng là kỳ quái.



Cô không để ý đến hắn, căm giận chuyển hướng sang một bên.



biết cô đang có thịnh nộ bên trong, hắn cười nhẹ:



“mệt mỏi sao? vậy ngủ trước một chút.”



“tôi đang rất tỉnh táo, một chút cũng không mệt, cũng không muốn ngủ.” cô lớn tiếng cường điệu.



“được, vậy đừng ngủ nữa.” hắn cười cười, chuyên tâm lái xe.



Xe vững vàng chạy uốn lượn trong bóng

đêm, không bao lâu sau, mới thả lỏng tinh thần một chút, thân mình lại

không chống đỡ được mi mắt đang trầm trọng hạ xuống, đả khơi buồn ngủ,

đầu như cần câu cá dường như không có điểm nào ngừng gật gù, hắn nhìn

buồn cười, vươn một bàn tay đem đầu cô ngả vào bả vai mình.



Có cái dựa vào, cô lại càng ngủ say, mãi cho đến khi trở lại khu nhà Đông Phương vẫn còn chưa tỉnh lại.



hắn nhẹ nhàng dừng xe, cúi đầu nhìn chằm

chằm khuôn mặt buồn ngủ thả lỏng không hề phòng bị của cô, cười cười

không nhẫn tâm đánh thức cô, xuống xe đi vòng qua, đem cô ôm vào lòng đi vào phòng.



Đi qua phòng khách, một thanh âm từ trong góc truyền đến.



“anh đối với cô ta rất ôn nhu đi? đại ca?”



hắn vừa quay đầu thấy, Đông Phương Thiên Kiều đang ngồi ở sô pha theo dõi hắn.



“thì sao?” hắn hừ nhẹ.



“đừng đối với cô ta tốt như vậy, sẽ biến thành thói quen.” Đông Phương Thiên Kiều lạnh lùng thốt.



“nếu biến thành thói quen, lại từ bỏ thì tốt rồi.” Phong Hoa nhìn hắn.



“cố tình, sẽ có một chút tâm tư khó từ

bỏ, đây là thói quen đáng sợ ở chỗ nó sẽ vô hình trung ảnh hưởng đến

hành vi cùng phán đoán của một người.”



“yên tâm, Thiên Kiều, thời gian vừa đến, ta sẽ giết cô ta.”



“em cũng không lo lắng, bởi vì, nếu anh không hạ thủ được, em sẽ ra tay.” Đông Phương Thiên Kiều âm hiểm cười xót xa.



Phong Hoa lại liếc hắn một cái, không hé

răng, lẳng lặng ôm Triệu Mộ Hiền lên lầu, hai tay lại theo bản năng đem

cô đi lên thật chậm.



Bởi vì, hắn không xác định người khác có

một đao làm cho cô tắt thở, ngoại trừ hắn ra, hắn mới có thể đảm bảo cô

chết trong nháy mắt, sẽ không cảm giác được thống khổ cũng sợ hãi gì.



Đây cũng lỗi ở hắn rất nhiều, tài cán duy nhất là có thể vì cô mà ôn nhu săn sóc