Đông Phương Nhất Chiến

Chương 10 : Cái lần gặp gỡ đó

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Nhưng Từ Vũ thì quên chẳng nổi.



Từ Vũ cái lần đầu gặp Đường Phương đó, y đã thấy trước hết đóa hoa.



Cánh hoa màu trắng như năm ngón tay tựa vào ly ngọc, bất quá y phát hiện

ngay sau đó, đấy chẳng phải là hoa, chẳng những vậy, vốn là những ngón

tay.



Đường Phương lúc ấy đang với tay lên ngắt một đóa hoa trắng.



Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lá cây, ánh lên gương mặt của Đường Phương,

lưu động những tia sáng, như những tình tiết thời thơ ấu khó quên, vẻ

mặt con nít mà anh khí của Đường Phương, cặp mắt phân minh rõ ràng như

sông trắng núi đen, cạnh bên bờ môi là hai cái má lúm đồng tiền ngon

ngọt.



Bướng bỉnh và giận hờn vui sướng cùng dung hòa vào một nơi, nhưng đấy là một gương mặt phân minh rõ ràng hoa dung như nước!



Sau này hồi tưởng lại, Từ Vũ mới hiểu được như thế là diễm tuyệt!



Vì đã thấy cái diễm kiều kinh dị đó, Từ Vũ cảm thấy mình về sau chẳng xoay trở gì được nữa, y cũng chẳng cần phải xoay trở: cổ chi vũ giả (người

múa thủa xưa), cái hoa dung năm xưa, làm sao người ta có thể quên được?



...



Từ Vũ vĩnh viễn không muốn xoay trở nữa.



Nhưng Đường Phương không hề biết mình sẽ làm đàn ông cảm thấy diễm tuyệt.



Bởi vì cô là đàn bà.



Đàn bà rất ít khi bị đàn ông diễm tuyệt.



... Thật ra, đàn ông tối đa cũng chỉ làm người ta mê luyến, sùng bái, động lòng, nhưng rất ít khi làm người ta diễm tuyệt.



Chính bản thân Đường Phương, nếu cô gặp phải một người đàn bà mỹ lệ tuyệt sắc, ngược lại sẽ bị diễm tuyệt một phen.



Tuy cô chưa hề biết một người đàn ông mê luyến là thế nào, nhưng cô đối với chính mình rất có tín tâm... lần đó, ở Nhất Phong đình, cô đang tắm

trong phòng, một đám vô lại du côn xông vào, tuy cô đã dạy cho bọn chúng một bài học, không những vậy còn chắc chắn cô đã che giấu rất kỹ càng,

bọn họ chẳng thấy gì hết ráo, bất quá cô vẫn còn cho đó là một thứ kỳ sĩ đại nhục.



Nghĩ đến nó cũng làm cô cảm thấy xấu hổ nhục nhã.



May mà cô là đứa con gái xông xáo trong giang hồ, không những vậy, trước

giờ quen tính hào hiệp, trong lòng tuy có phẫn hận, nhưng cũng chẳng hề

có cảm giác đó là chuyện gì lớn lao cho lắm.



Bất quá, từ đó về sau, cô rất cẩn thận lúc đi tắm.



Cô không hy vọng sẽ còn có chuyện gì khó coi như vậy sẽ xảy ra nữa.


Ánh mắt y vẫn y nhiên ưu uất, tịch mịch.



Không chừng trong cái khoảnh khắc đó, y đã làm một chuyện (dùng hai chữ

"không chừng" là vì Đường Phương cũng không biết cái "tình hình" đó rốt

cuộc là do Hoa Điểm Nguyệt "chế tạo" ra hay không, thậm chí cô cũng

không biết có phải là "nhân tạo" hay không)... tấm áo bào trước ngực y

bỗng phình ra, như một cái bao chứa đầy hơi, bộc lên một tiếng, lưỡi búa bay lại cắm vào trên đó, in hệt như con rắn độc bị rút hết xương sống,

tiêu tan hết cả sức lực.



Hoa Điểm Nguyệt gật gật đầu, nói: "Cây phi phủ khá lắm!"



Ánh mắt y vẫn đang chăm chăm nhìn vào Đường Phương.



Đường Phương xấu hổ phẫn hận vô cùng cực, cô giận dữ nói: "Chỉ tiếc là không giết được ngươi!"



Nhưng Hoa Điểm Nguyệt lại hỏi: "Cô không sao chứ?"



"Ngươi mới là sao!"



Đường Phương hằn học nói: "Ta còn có tên đây, ngươi còn nhìn nữa, ta ném đui mắt ngươi!"



"Nhìn?"



Hoa Điểm Nguyệt ngơ ngác: "Nhìn gì?"



Đường Phương tức quá độ.



Vẻ mặt của Hoa Điểm Nguyệt, làm như chẳng hề thấy gì cả.



Nghe giọng nói của y, những gì trước mắt đều chẳng có gì đáng nhìn!



Một người con gái mỹ lệ cùng cực như Đường Phương thế này, lại còn có một

thân hình mỹ lệ cùng cực, có điều Hoa Điểm Nguyệt hoàn toàn chẳng để vào mắt, chẳng coi ai vào đâu!



Đối với một người con gái mỹ lệ đến

mức đàn ông gặp phải đều vô cùng ái mộ mà nói, lở bị đàn ông nhìn vào

thân hình lõa thể của mình dĩ nhiên là xấu hổ phẫn tức, nhưng càng làm

cho tức chết được nữa là người đó thật tình trông như một cái ghế trong

nhà, chẳng có gì vui chẳng có gì buồn.



(Cái nhục này làm sao còn nhẫn nhịn nổi?)



Rốt cuộc cô phóng mũi tên ra.



Bởi vì xúc động quá chừng (có thể cũng vì lý do lâu ngày không tập luyện), lúc phóng tên ra, nước cũng bắn ra tung tóe.



Nước bắn tung tóe cũng vừa để che giấu tai mắt địch thủ.



Tên bay thẳng lại cặp mắt của Hoa Điểm Nguyệt!