Đông Phương Nhất Chiến

Chương 9 : Độc vũ

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Từ Vũ muốn hít một hơi dài hạnh lẽo, y thoái lui một bước "... ông nói gì?"



Đường Bi Từ lộ vẻ nghiêm nghị nhìn nhìn y rồi hỏi: "Chú có bao giờ nghe tới Ngũ Phi Kim chưa?"



Từ Vũ gật đầu: "Đấy là một tổ chức trong giang hồ do nhà họ Ôn, họ Đường ở Thục, họ Lôi ở Giang Nam liên kết lại làm thành, rồi thôi cử con cháu

nhà họ Hoa quen biết thân thiết với họ Lôi họ Đường họ Ôn ở Tinh Nguyệt

Lâu lên làm thủ lãnh".



"Bọn ta quả không chọn lầm người".



Ánh mắt của Đường Bi Từ lộ vẻ tán tụng, "Vậy thì, Ngũ Phi Kim ở Long Đầu Nam, chú có nghe qua bao giờ chưa?"



"Đấy là một phân chi lớn trọng yếu nhất của Ngũ Phi Kim. Do Không Minh Kim

Tiêu Hoa Điểm Xuyên làm thủ lãnh, còn bốn vị đương gia kia, chẳng một ai không phải là nhân vật kiệt xuất trong mỗi nhà".



Từ Vũ cứ thế mà nói.



"Đúng vậy. Nhưng căn cứ vào tài liệu thu tập từ khắp các tai mắt mọi nơi bao

nhiêu năm nay, bọn ta phát hiện ra Ngũ Phi Kim trong thực tế chẳng hề

làm chuyện gì quan tâm đến chuyện điều giải hay liên kết các nhà với

nhau, ngược lại còn trở thành ra một thứ lực lượng phân tán và xâm

lược".



"... Tôi không hiểu".



"Thật ra, cái tổ chức Ngũ Phi Kim này đã bị người của Lôi gia bảo ở Giang Nam nuốt trọn rồi, nó đã

trở thành ra cái thế lực dùng để thao túng hai họ Đường, Ôn".



"Ý ông nói là...".



"Phân chi Ngũ Phi Kim ở Long Đầu Nam, chính là một trong những thế lực cốt

cán mưu phản. Tam đương gia Đường Đường Chính và Ngũ đương gia Đường Nã

Tây, hoàn toàn đã bị Nhị đương gia Lôi Dĩ Tấn thao túng. Bọn họ vốn

không được đắc thế ở Đường môn, do đó đã kết hợp với Lôi gia, muốn xoay

trở lại thôn tính Đường môn".



"... Chuyện đó hẳn nhiên là nguy hiểm thật, nhưng đó là chuyện hiềm khích giữa Đường gia các ông, chẳng liên can gì đến tôi".



"Có điều Đường Phương lại mới bị bắt vào trong Ngũ Phi Kim chỗ Long Đầu

Nam. Cái búa lúc nãy chú lượm lên đó, vốn không phải là của Đường

Phương, mà là của một tên đệ tử của Đường môn bị ám sát cách đây mấy

ngày là Đường Nê. Chất độc trên lưỡi búa, là đã bị tẩm vào từ lâu rồi,

âm mưu đã được bố trí đâu vào đó từ lâu rồi".



"... Bọn họ sẽ làm gì cô ấy?"



"Theo như ta suy đoán: thứ nhất, bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội giam giữ Đường

Phương, tương lai nếu như có chính diện xung đột với Đường môn, bọn họ

còn có thể dùng Đường Phương để áp chế lão gia gia, lão gia gia trước

giờ vốn rất cưng Đường Phương. Thứ hai, bọn họ có ý muốn dụ dỗ hắn áp

bức Đường Phương tiết lộ cách vận sử thủ pháp độc môn ám khí Bạt Mặc Đại Tả Ý và Lưu Bạch Tiểu Đề Thi để tiện ngày sau công phá tuyệt kỹ của lão gia gia. Thật ra, bao nhiêu chuyện nhất thiết đều chỉ cùng trong một kế hoạch, Đường Nã Tây và Đường Bất Toàn, Lưu Bạo Quang đều là cá bè một

lứa".



"Nếu vậy không phải là Đường Phương đang bị nguy hiểm lắm sao?"



"Có thể nói là như vậy".



"Thế thì sao các ông còn chưa mau mau đi cứu Đường Phương?"



"Cũng chẳng phải gấp rút đến như vậy. Người thì đã nằm trong tay bọn họ, đả

thảo kinh xà, ngược lại không hay. Với nữa là, theo như ta thấy, Đường

Phương trước giờ tính tình vốn quật cường, nặng tay e khó mà được gì.

Rốt cuộc, thủ pháp tự đoạn kinh mạch tự tận của Đường Phương, có điểm

huyệt cũng điểm không xong, do đó mà đệ tử của Đường môn, trưỚc giờ ít

khi bị lọt vào tay địch thủ, tiết lộ cơ mật, mấy chuyện đó Đường Nã Tây

và Đường Đường Chính không phải là không biết, do đó, dùng cách dụ dỗ

Đường Phương tiết lộ bí quyết thủ pháp rất có thể là chuyện sẽ xảy ra,

một giờ một khắc, còn không đến nỗi lập tức giết ngay Đường Phương".



Từ Vũ vẫn còn nóng nảy không biết sao mà nói: "Như vậy sao được?! Vạn nhất bọn họ thật tình động thủ bức bách Đường cô nương, thì, thì, thì, thì

không phải là...".



"Từ thiếu hiệp yên lòng", gương mặt của Đường

Bi Từ lộ ra một nụ cười thần bí, "Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bố

trí không ít tay chân trong Đường gia bảo, nhưng Đường môn cũng chẳng

phải là hạng nhàn rỗi. Cho dù là Ngũ Phi Kim ở Long Đầu Nam, bọn ta cũng còn bố trí được đường giây, gió thổi cỏ lay gì gì, chúng nó sẽ cáo tri

cho bọn ta biết".



"Vậy thì", Từ Vũ vẫn còn nóng như kiến bò trên

chảo, "các người cũng phải đi cứu Đường cô nương chứ, tôi nguyện ý đi

theo các người!"



"Bọn ta không đi", Đường Bi Từ nói, "Chú đi".



"Tôi đi!"



Từ Vũ lại ngẩn người ra đó: "Các người không đi?"



"Đúng vậy. Đấy chính là lý do tại sao bọn ta lại tìm chú". Đường Bi Từ nói,

"Như nếu bây giờ bọn ta đi Ngũ Phi Kim cứu Đường Phương, cứu được mà

không đủ bồi cái mất đi; cứu không được sẽ bồi luôn tính mạng của phu

nhân lại tổn binh tổn tướng. Bọn ta nghe mật báo biết được rằng: người

của Lôi gia đã khống chế hết Ngũ Phi Kim, cũng có nghĩa là, chỉ cần

chúng ta không lộ vẻ gì, thì sẽ có thể còn tiếp tục giám thị, và có thể

khám phá ra được âm mưu động tĩNh của Phong Đao Quải Kiếm Lôi gia. Còn

nếu vì chuyện này mà trở mặt thì cũng như là đả thảo kinh xà vậy, một

khi đã mất đi cái đường giây đó là lại càng không biết kẻ địch hư thực

ra sao, do đó người trong Đường môn bọn ta, không ai có thể thò tay vào

chuyện này".



Từ Vũ hiểu ra, chỉ vào mũi mình nói: "Do đó các ông lại tìm tôi".



Đường Bi Từ nói: "Chú không phải họ Đường".



Từ Vũ cười khổ nói: "Tôi và Đường môn chẳng có uyên nguyên gì ráo".



Đường Thôi Thôi nói: "Tôi theo anh cả một đoạn đường, phát hiện ra anh rất

mến Đường Phương. Anh sẽ tình nguyện vì cô ấy làm chuyện gì cũng được".



Từ Vũ cười thảm, lẩm bẩm trong miệng: "... thậm chí hy sinh bỏ mình cũng không chút tiếc nuối".



Đường Bi Từ tiếp lời: "Chuyện này cũng có chỗ cần hy sinh một chút, nếu như

bị thất bại, e rằng ngay cả tính mạng cũng đành phải hy sinh sạch sành

sanh".




Ít nhất, lấy tính tình của Đường Phương mà nói, chỉ cần cô không biết

những người trước giờ ở một bên cô đều là kẻ hại mình, cô sẽ ngược lại

chỉ có ngồi yên đó, không đến nỗi phái làm phát sinh ra chuyện gì bất

ngờ.



Từ Vũ ngồi chờ muốn nôn nóng cả lên.



Y chờ cái ngày đó.



Cái ngày đem Đường Phương ra.



Ngày đó chừng nào mới lại nhỉ?



Có điều, Đường Phương không hề biết đến những chuyện đó.



Cô không hề biết có bao nhiêu khúc chiết trong đó.



Cô cảm thấy mọi người ai ai cũng đối đãi rất tốt với cô, chỉ có một mình

cô là dở, chỉ có một cái bệnh mà cứ hoài hủy không lành.



Cô muốn

về Đường gia bảo, cô muốn xông xáo chốn giang hồ, nhưng Đường Nã Tây

khuyên nhủ, Đường Đường Chính cũng không tán đồng, cô tin bọn họ đều chỉ vì muốn chuyện tốt cho mình.



Chỉ bất quá, cô có cảm giác như đang bị người giám thị.



Ai giám thị cô nhỉ?



Nói ra thì cũng chẳng có lý do gì, chỉ là một thứ cảm giác thế thôi.



Nhưng cô là một người con gái rất linh mẫn, bởi vì cái cảm giác không biết từ đâu ra đó, cô tạm thời không chịu luyện hai môn tuyệt kỳ Bạt Mặc Đại Tả Ý và Lưu Bạch Tiểu Đề Thi.



Tuy vậy, hai thứ thủ pháp ám khí đó

nhất định phải ngày nào cũng luyện tập, thời thời khắc khắc lúc nào cũng phải luyện tập mới được.



Cũng tự nhiên tự như giống như răng lợi nhai dạ dày tiêu hóa thức ăn vậy.



Bất quá cô có cảm giác như "có người đang nhìn mình chăm chăm".



Hai môn tuyệt nghệ này là bí kỹ của Đường môn, nếu bị tiết lộ, rất có thể

là sẽ án môn quy xử tử: bữa đó, thất biểu huynh của cô là Đường Cầu vì

tiết lộ bí pháp Tâm Hữu Thiên Thiên Tiêu, mà bị xử cực hình.



Chuyện đó làm Đường Phương nghĩ đến mà run sợ cả lên.



Do đó mà cô vẫn còn chưa luyện hai môn tuyệt kỹ trong cái hoàn cảnh xa lạ mà dần dần quen thuộc này.



Võ công của cô tuy đã hồi phục, đã có thể vận khí sử kình, nhưng nguyên khí vẫn còn mười phần suy nhược.



Điều đó làm cho cô cảm thấy buồn nản vô cùng.



Hôm đó, ở ao sen, cô thấy người đó, rõ ràng là có quen biết, y lại làm bộ

làm tịch, còn thò ngón tay ra chỉ vào mình, cũng chẳng biết là có ý gì:

không chừng, hôm đó y bị bại về tay mình, có chút ngại ngùng không muốn

gặp mặt chăng.



Chỉ một đoạn thời gian nhỏ không ra chốn giang hồ, làm như chuyện gì cũng không giống như xưa, cái gì cũng biến đổi hình

dạng: Đường Phương nghĩ vậy, do đó lại càng cảm thấy chán nản: hỷ, cái

bệnh này, chừng nào mới chịu khỏi đây nhỉ?



Dần dần rồi, cái người đứng đối diện qua ao sen hôm đó, cứ gặp mặt hoài, thái độ cũng tự nhiên ra.



Có điều Đường Phương cảm thấy dáng điệu y cứ lấp la lấp lửng, cứ phải đợi

đến lúc không có ai bên cạnh, rồi mới sáp lại nói vài câu.



"Đường cô nương, còn nhớ đến tôi không... tôi là Từ Vũ đây".



Đường Phương vốn chẳng muốn để ý đến y, có điều thấy mặt mày của y vì ráng

kiềm chế xúc động mà đỏ cả lên, thanh âm run rẫy, bèn có chỗ không nỡ,

bèn nói: "Từ... Vũ? Đúng rồi, anh chính là cái người vừa múa vừa phóng

ám khí, có điều vẫn còn bị thua tôi đấy phải không".



Cô cười hì hì vừa nói, "Rồi sau đó anh còn vỗ tay hoan hô tôi nữa chứ!"



Từ Vũ vì Đường Phương nhớ đến y mà cảm động đến lệ nóng trào ra mi mắt.



Đường Phương cười hỏi y: "Hôm đó, tôi đang tính chào anh, anh kỳ quái gì đâu

đâu, làm như không nhận ra tôi; đúng rồi, sau trận Nhất Phong đình, anh

đi đâu mất vậy? Còn có tham dự tỷ thí lôi đài nữa không? Lại thua nữa

phải không?"



Đường Phương hỏi không một chút ngại ngùng.



Nhưng Từ Vũ chẳng đáp lại được câu nào...



... Vẫn cứ thế, cái gã này chẳng phải nửa điên nửa dại, thì cũng cổ quái

sao đó: nước mắt cứ muốn trào ra, còn không thì mặt mày cũng đỏ au, nói

chuyện thì ngập ngập ngừng ngừng, có đầu không có đuôi, bình thời thì

lấp lấp ló ló, giấu này giấu kia, mình vừa mới hơi để ý tới là làm như

muốn khóc tới nơi, chắc là phải đề phòng một chút!



Cô chuẩn bị

lần sau có gặp Hoa Điểm Nguyệt, sẽ hỏi thử xem y là người thế nào, đừng

để có kẻ lén vào đây, trong trọng địa của liên minh các nhà mà làm mưa

làm gió.



Cô chỉ nghĩ đến chuyện đi hỏi Hoa Điểm Nguyệt, mà không hề nghĩ đến chuyện hỏi bốn vị đương gia kia.



Cô cảm thấy Lôi Dĩ Tấn là kẻ thâm trầm nhất, Đường Đường Chính thì không

thích nhiều chuyện, Đường Nã Tây thì thể nào cũng chẳng trả lời cho

người ta chính diện, Ôn Ước Hồng chỉ lo uống rượu, quá sức nhu nhược,

thảo nào mà cái bệnh này của cô cứ chữa hoài chẳng khỏi, chỉ có Hoa Điểm Nguyệt là xem ra còn nói chuyện hợp khẩu chút đỉnh.



Trừ cái

điểm nói chuyện không thích nhìn mặt người ta ra (mình còn không đủ xinh đẹp cho y nhìn sao?) ra, Hoa Điểm Nguyệt là người rất lễ độ và chiều

chuộng, không những vậy, trước giờ không bao giờ làm bộ làm tịch, từ cái hồi "bái hội" về sau, Hoa Điểm Nguyệt lại Di Hương trai chơi, còn nhiều lần hơn cô lại Đại Phương đường thăm y xa!



Đường Phương trong bụng đã nhớ kỹ chuyện đó.



Có điều đến lúc gặp lại Hoa Điểm Nguyệt, cô lại không hỏi y.



Bởi vì lần gặp mặt này, vừa gặp mặt là đã động thủ ngay, Đường Phương trong cơn phẫn tức giận dỗi còn tâm tình đâu nhớ đến có gã mệnh khổ là Từ Vũ

đó?