Đông Phương Nhất Chiến

Chương 8 : Ngày nào như ngày đó

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Hai người nói chuyện với nhau một hồi, đều cảm thấy

rất hợp, chẳng có ai làm bộ làm tịch (muốn nói làm ta đây, e rằng một

Đường Phương mất hết võ công còn làm bộ làm tịch hơn Hoa Điểm Nguyệt),

chẳng ai có cái điệu bộ đó.



Bất quá, từ đầu đến cuối, Hoa Điểm Nguyệt chỉ có cười có nói, y không hề đứng dậy.



"Nghe nói tỷ ám khí ở Nhất Phong đình", Hoa Điểm Nguyệt có lúc hình như đang

nhìn người ta, mà giống như không nhìn, có lúc hình như không nhìn, mà

lại giống như đang nhìn người ta, "cô thua xong bèn khóc òa lên, có phải không?"



"Thiên hạ truyền rao, thật là đáng sợ!"



Đường

Phương tức tối nói, "Tôi rớt nước mắt là vì chuyện đó không công bằng.

Rồi sau bởi vì tức cái nước mắt của tôi nó dở quá, càng tức càng khóc".



Hoa Điểm Nguyệt bật cười: "Tự mình rơi lệ thì có gì đâu, nhưng không được làm cho thế gian rơi lệ".



"Thế gian này có rơi lệ hay không chẳng liên quan gì đến tôi", Đường Phương

đối với y bỗng sinh ra chú ý: "Chí khí của ông thật chẳng nhỏ, thảo nào

mà làm được cái chức lão đại của Ngũ Phi Kim".



"Sơn cao nguyệt tiểu, chí đại tài sơ;" Hoa Điểm Nguyệt bật cười lên, "Thủy lạc thạch xuất, đả thảo kinh xà".



Đường Phương lấy làm lạ hỏi: "Hai câu phía sau là có ý gì?"



"Chẳng có ý gì cả, hai câu phía sau, ta đang tự mắng mình".



Hoa Điểm Nguyệt bỗng nghiêng đầu qua một bên, hỏi: "Cô đang liếm môi đấy hở?"



Đường Phương ngẩn mặt ra, rồi kế đó cười lên sảng khoái: "Đúng vậy đó, tôi có hơi khát một chút. Ừ, cặp mắt của ông cũng không tệ nhỉ".



Hoa Điểm Nguyệt chỉ hỏi: "Son trên môi cô nhất định là ngon lắm phải không?"



Đường Phương lại ngớ mặt ra, "Ngon hay không ngon, can hệ gì đến ông?"



Hoa Điểm Nguyệt nói: "Nếu như ngon, tôi sẽ nếm thử xem".



Còn chưa nói xong, y đã bay người lên, bàn tay phải thò ra nhanh như chớp

chạm vào môi của Đường Phương một cái, sau đó lại trở về chỗ ngồi như

cũ, làm như chưa vào giờ rời khỏi chỗ đó vậy.



Đường Phương biết

rằng, cho dù võ công của cô chưa mất đi, cho dù có thi triển Yến Tử Phi

Vân Tung, cô cũng tránh không khỏi cái thò tay lại nhanh như gió, u hốt

như thần đó.



Chỉ nghe Hoa Điểm Nguyệt nói: "Son của cô có mùi rượu".



Đường Phương tức giận cười lên: "Đối với một người con gái mất hết võ công

không có sức để hoàn thủ, mà ông còn làm như vậy thật không đáng cái

chức Đại đương gia".



"Kỳ thực đáng hay không đáng làm đương gia, ta đều chẳng màng gì".



Hoa Điểm Nguyệt nói, "Bất quá, võ công của cô quả thật chưa hồi phục".



Đường Phương giận dỗi nói: "Nếu mà đã hồi phục, tôi đã động thủ đánh ông rồi".



Hoa Điểm Nguyệt cười nói: "Cô là đối thủ của ta sao?"



Đường Phương cười nhạt nói: "Thiên hạ làm gì có chuyện đánh nhau phải chắc thắng? Có lúc đánh không thắng cũng cứ phải đánh".




Lão già đó nói: "Ta là Đường Bi Từ".



Đường Bi Từ lừng danh thiên hạ, thủ pháp ám khí, xuất thần ngập hóa, địa vị trong vũ lâm cũng phi thường không kém.



Nghe nói, những năm sau này, được Đường lão thái thái trực tiếp giao công

chuyện hành sự, Đường Bi Từ là một trong cực thiểu số người.



Từ Vũ chẳng có gì hứng thú: "Nhưng tôi chẳng quen biết gì ông".



Đường Bi Từ nói: "Có điều ta nhận ra chú. Mời chú theo ta nói chuyện một lát".



Sau đó lão chêm thêm một câu: "Đây là chuyện liên hệ đến Đường Phương".



Cái câu tối hậu đó.



Hoàn toàn đả động Từ Vũ.



Từ Vũ theo Đường Bi Từ đi đến cái núi phía sau Nhất Phong đình, sau lưng

Đường Bi Từ còn có một người trẻ tuổi mày thanh mắt sáng, sóng mũi vừa

cao vừa khoằm vừa mỏng vừa nhếch lên.



Dưới cằm y có một vết sẹo, xem ra còn có vẻ hấp dẫn.



Đường Bi Từ nói: "Nó là con tôi, tên là Thôi Thôi, khinh công cũng còn không

tệ lắm. Đường Phương luyện là Yến Tử Phi Vân Tung, còn nó thì luyện Yến

Tử Châm Thiên, đều là do chính lão gia gia truyền thụ cho".



Từ Vũ thật không muốn nghe bất kỳ người nào có bất kỳ liên hệ gì đến Đường

Phương, bao quát luôn cả cái má lúm đồng tiền của lão già... chỉ bất

quá, y biết Đường Phương trước giờ vốn rất kính trọng Đường Bi Từ, do đó mới nhẫn nại nghe lão nói, sau đó còn đợi cho lão nói hết lời.



"Khinh công của nó giỏi vậy, cho nên, nó theo chú đã lâu rồi, chú đều chẳng hề hay biết".



Đường Bi Từ nói, "Ngay cả lúc nãy chuyện chú dùng vải dày bao lấy cây búa nhỏ trên lôi đài, cũng đều lọt hết vào mắt của nó".



"Tôi chẳng biết có người đang theo dính cứng tôi. Tôi chẳng cho rằng mình là nhân vật gì trọng yếu. May mà tôi cũng chẳng làm điều gì không tốt cho

người khác, không dám nhìn mặt ai, cũng chẳng sợ có người theo dõi đằng

sau".



Từ Vũ cười nhạt, "Tôi giữ cái lưỡi búa tẩm độc đó, là không muốn ám khí độc môn của Đường gia vức bừa bãi ra đó, để cho kẻ tiểu

nhân trong giang hồ mượn đó làm hại người khác, có thể làm hại đến thanh danh của Đường cô nương. Như nếu các người muốn đòi lại, tôi xin giao

ngay đây là xong".



"Chú trăm ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm", Đường Bi Từ nói, "Bọn ta tìm chú, là vì Đường Phương đang ngộ nạn".



"Lúc nãy Đường cô nương đang ở đây bị thương, trúng độc, tôi chính đang ở đấy", Từ Vũ nói, "Sao tôi còn không biết".



"Không phải, chúng ta thật ra là lại trễ đi một bước".



Giọng nói của Đường Bi Từ nặng nề rớt xuống đất như tiếng sấm nổ, "Đường

Phương lọt vào tay bọn người đó, mới chính là bị ngộ nạn".



Từ Vũ bấy giờ mới giật nãy mình lên.



Giật nãy cả mình.



"Ý ông nói là...".



"Đúng vậy".



Đường Bi Từ nói từng tiếng một: "Bọn Đường Nã Tây, mới là những người chân chính muốn hại Đường Phương".