Đông Phương Nhất Chiến

Chương 7 : Hồng công tử

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Nước nhỏ long tong nghe thật tịch mịch.



Nước chảy róc rách cũng vậy.



Rốt cuộc, kiếp người là tịch mịch.



Đường Phương ngắm dòng nước từ ao chạy vào trong chỗ ám, rồi lại từ miệng con rồng phun ra, nước cứ trôi hoài trôi mãi như vậy, một vài đóa hoa đang

trôi lòng vòng trên mặt nước, thủy chung vẫn không trôi đi đâu.



Cũng giống như ngày tháng vậy, không là chuyện gì, không đợi chờ gì, nước

trôi và hoa rơi vẫn cứ loay hoay không ra khỏi đâu cả.



Không chừng bởi vì không có chỗ để thoát ra chăng?



Bệnh thế của cô chẳng thấy khá hơn trước, ngược lại mỗi ngày càng thấy yếu ớt hơn.



Tháng trước cô còn mắt sáng mày sao linh lợi, bệnh hoạn làm cho cô hao mòn

chỉ thấy có mệt mỏi. Cô đưa tay chạm vào nước đang chảy.



Nước thật ấm.



Trời đã ấm lại rồi sao?



Hay là bàn tay cô quá lạnh?



Hôm nay có khỏe hơn không nhỉ?



Chắc là khá hơn hôm qua mà?



Thật ra, bệnh tình của cô chẳng hề khá hơn tý nào, (mỗi ngày mỗi lần hạ độc, độc chỉ có càng lúc càng nhiều, làm sao khá hơn cho nổi?) nhưng cô vẫn

cảm thấy mỗi ngày mình cảm thấy khá hơn chút chút.



"Hôm nay cảm thấy thế nào?"



Cô nghe có người hỏi cô, trong cơn bàng hoàng, hình như mặt trời ấm áp đang hỏi mình.



Thật ra, người hỏi cô đã hỏi lần thứ hai.



Cô yếu ớt đến độ thậm chí còn mất đi cả thính giác.



"Hử?"



"Khá hơn không?"



Một gã công tử mặt mày bệnh hoạn, đầy vẻ say rượu đang đến bên cạnh cô,

ngồi bên cạnh bầu rượu gã đem lại, mặt lộ vẻ quan hoài hỏi thăm cô :



"Chắc là khá hơn chút đỉnh chứ?"



"Khá hơn chút".



Cô trả lời như thường lệ, như nói một lời nói dối quen thuộc.



"Đã uống thuốc chưa?"



Đường Phương gật đầu.



"Tốt, tôi bắt mạch cho cô nhé".



Đường Phương đưa tay ra cho gã.



Gã thanh niên mặt mày đầy bệnh hoạn và say sưa, chỉ có cặp mắt là lộ đầy

vẻ chính khí làm người ta không dám nhìn vào lâu, mà gã hình như cũng vì cặp mắt của mình lộ vẻ chính khí quá thành ra không dám nhìn thẳng vào

Đường Phương (ít nhất, gã giải thích với chính mình như vậy, không chịu

thừa nhận bởi vì Đường Phương kiều mỵ mỹ lệ thôi).


Một người đàn ông làm người ta cảm thấy được hai chữ "tàn diễm".



Mặt mũi y có vẻ khiêm nhường, ánh mắt tựa hồ sâu thăm thẳm, nhưng lại lộ vẻ như tịch mịch trống vắng, hoặc đó chẳng phải là tròng mắt, mà là châu

ngọc chìm vào đâu dưới biển sâu một ngàn chín trăm tám mươi chín dặm,

không những vậy còn chìm xuống đó đã một ngàn chín trăm tám mươi năm

rồi.



Đường Phương nói: "Nơi này tối quá".



Người đó nói: "Không phải cô muốn bái kiến ta sao?"



Đường Phương nói: "Tôi thật không thấy hình dạng ông rõ lắm".



Người đó nói: "Đốt đèn lên cô cũng không thấy ta rõ ràng đâu".



Đường Phương nói: "Tôi không thích những người cố tình làm chuyện hư huyền".



Người đó nói: "Cô muốn gặp ta là để nói có câu đó thôi sao?"



Đường Phương nói: "Đáng lý ra là còn, nhưng ông làm bộ làm tịch, làm vẻ thần

bí, tôi không thích ông, do đó mà chẳng muốn nói nữa".



Người đó nói: "Cô ở nơi này của ta, sức lực hoàn toàn không có, cô còn dám hung hãn như vậy sao?"



Đường Phương bật cười: "Không lẽ ông muốn tôi kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho đến

ngày nào đó tôi chẳng còn đến cả sức lực để đứng, tôi mới đấu võ miệng

với ông sao? Bây giờ tôi còn chưa hung hãn chừng nào mới hung hãn?"



Người đó bỗng hỏi: "Cô có má lúm đồng tiền phải không?"



Đường Phương khựng lại: "Ông không tự mình thấy được sao?"



Người đó bỗng lái qua chuyện khác: "Ý cô nói: nếu cô hồi phục lại công lực, cô sẽ ôn nhu lại chút đỉnh có phải không?"



Đường Phương lại bật cười: "Cái ôn nhu cho ông thấy chẳng phải ôn nhu.



Cái đẹp, cái ôn nhu của mình mới là ôn nhu thật. Nếu đã vừa đẹp vừa ôn nhu

rồi, thì nên hung hãn một chút, nếu không để cho người ta nhắm vào đó mà khinh khi sao".



Người đó hình như cũng có vẻ đang cười: "Cô thể nào cũng có lý do nào đó".



Rồi lại hỏi: "Xem ra cô không giống như đang có bệnh".



"Tôi đang có bệnh". Đường Phương nói, "Trong người của tôi đã bệnh rồi, tại sao trong lòng tôi không thể thoải mái ra một chút?"



Người đó yên lặng một lát, rồi mới nói: "Đó là vì trước giờ cô chưa bao giờ thật tình bị bệnh tật làm cho ngã lăn ra".



Đường Phương cười nói: "Tôi bệnh muốn ngã lăn ra bây giờ đây, còn nói là chưa bệnh đủ!"



Người đó bây giờ thật tình như đang cười.



Cái nụ cười nhè nhẹ đó làm xao động cái phong tư "tàn diễm" của y, phảng

phất như cái đẹp sống động đang lướt qua, "Cô đẹp lắm!" Y hỏi, "Mỹ nhân

có hai loại, một loại là mỹ lệ, một loại là mỵ lệ, cô thuộc loại nào?"



Đường Phương nói nửa đùa nửa thật: "Con mắt của ông dở quá. Dĩ nhiên tô đều là cả hai thứ".



Người đó bật cười, vừa cười vừa nói: "Đường Phương cô nương, cô nãy giờ không chịu bái kiến ta, thôi để ta bái kiến cô trước đây: tôi là Đại đương

gia của Ngũ Phi Kim tên là Hoa Điểm Nguyệt, ngưỡng mộ đã lâu, hạnh hội

được gặp cô".



Đường Phương cười nói: "Như thế cũng không tệ lắm. Đại đương gia, ông mạnh giỏi".