Đồng Thể

Chương 11 : Sự mập mờ không rõ trong truyền thuyết

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Lâm Hề gian nan chen chúc đến nơi ít người, yếu ớt mở miệng: “Mẹ, con còn

chưa muốn…”



“Tất cả mẹ đều sắp xếp cho con hết rồi, con tới là được.”



“Mẹ…”



Lâm Hề từ chối lần nữa, làm cho Tạ Thục có chút tức giận: “Con, đứa nhỏ này

rốt cuộc không hiểu chuyện tới khi nào đây, ngốc quá, sao con chẳng lo nghĩ cho

tương lai của mình chứ, ở chỗ mẹ đều đã an bài thật tốt cho con, vì sao không

đến? Con còn muốn trốn tránh sự thật tới bao giờ?”



Câu nói này đã đâm thẳng vào chỗ yếu của Lâm Hề, cô hiểu rõ nhược điểm của

mình hơn bất cứ ai, chỉ là cô càng tự ti thì cô càng muốn bảo vệ khuyết điểm

của mình, tựa như động vật luôn liếm vết thương của mình vì vậy cô sợ bị người

khác nhìn thấy điểm yếu ấy, không muốn để cho mình phải chịu đựng đả kích không

chịu nổi như vậy: “Con… không có trốn tránh sự thật.” Trong câu nói của Lâm Hề

mang theo ba phần bất đắc dĩ, bảy phân giận dỗi. “Con có tính toán cho riêng

mình, con… con muốn thi cao học!”



“Cao học? Vì sao lúc trước mẹ chưa từng nghe con nói qua?”



“Con đã chuẩn bị rất lâu rồi…”



Tạ Thục thở dài: “Hề Hề, mẹ biết con suy nghĩ gì, học nhiều hơn ba năm, đơn

giản là tránh né xã hội thêm ba năm nữa thôi, nhưng con không thể cứ trốn tránh

mãi được. Nghe mẹ đi, đối diện với xã hội sớm một chút cũng không phải là điều

xấu.”



Lâm Hề nắm chặt nắm tay: “Mẹ, con muốn học cao học.”



“Con, đứa nhỏ này…”



“Mẹ, con không còn nhỏ nữa, con biết mình nên làm gì, giờ con có chút việc,

tắt máy trước nha.” Vội vàng tắt điện thoại, Lâm Hề thở dài một tiếng, tâm

trạng càng thêm nặng nề, mọi chuyện không thuận lợi, cô đang đi đến đoạn hướng

xuống của cuộc đời sao…



Mang theo năm cân gạo và một ít nguyên liệu nấu ăn ra khỏi siêu thị, Lâm Hề

chỉ cảm thấy cuộc sống như dùng hết sức lực của nó mà túm giữ lấy bước chân của

cô, làm cho cô cảm nhận được mỗi bước chân đều rất gian nan. Bỗng nhiên trong

lúc đó, trên tay nhẹ đi hẳn, Lâm Hề theo bản năng cảm thấy có kẻ trộm, cả người

chấn động, ngẩng đầu vừa nhìn lại chỉ thấy Vô Song đang xách đồ đạc liếc mắt

nhìn cô: “Chậc, mắt mũi để đâu vậy nè, nhìn bộ dạng của cô giống như chẳng muốn

sống nữa?”



“Vô Song a…” Anh chàng này là bản thân mình ở thế giới bên kia, anh ta cũng

được tính là người gần gũi với cô nhất trong lúc này, có thể đem hết những buồn

phiền trong lòng kể cho anh ta nghe không đây, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện,

cô thật sự bị nghẹn đến không chịu nổi nữa. “Tôi mệt mỏi quá.”



Vô Song nheo mắt lại: “Đừng tưởng rằng cô nói như vậy thì tối nay có thể

không nấu cơm đó.”
Vô Song thăm dò nhìn cái xác không toàn vẹn của chiếc điện thoại, trong

lòng có chút áy náy, nhưng sau khi anh im lặng một lúc lâu, ngoài miệng lại

phun ra một câu: “Chậc, cho nên cô nói thật đi.”



“Anh…” Lâm Hề cúi đầu, hai tay nắm chặt, cả người run rẩy.



Vô Song ngẩng đầu nhìn hoàng hôn nơi chân trời, vốn tưởng rằng sẽ chịu một

trận mắng té tác, nào ngờ đợi trong chốc lát, bên kia Lâm Hề chẳng có chút âm

thanh gì. Lúc này anh mới liếc qua đánh giá Lâm Hề, thấy cô chỉ cúi đầu nhìn

chằm chằm mặt đất, bóng người thoạt nhìn có chút tội nghiệp đơn độc. Trong chớp

mắt trong lòng bỗng nhiên co rút đau đớn, ánh mắt Vô Song liền đảo qua xung

quanh, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, anh há miệng thở dốc, lập tức sắp

nói ra câu xin lỗi, lại bị giọng nói yếu ớt của Lâm Hề đánh gãy.



“Vì sao anh lại xuất hiện ở đây?”



Vô Song ngẩn ra, nhíu mày.



“Đều là bởi vì anh cho nên tôi động hay không động cũng bị thương, giống

như một loài sinh vật khác loại. Đều là bởi vì anh mà tôi không thể sống chung

với người khác, bị kỳ thị, bị người ta chỉ chỏ châm chọc sau lưng, cái gì đứa

nhỏ quái lạ, cái gì không sạch sẽ… Đều là bởi vì anh, cho nên tôi mới bị như

vậy.”



Trong đầu hiện lên những hình ảnh rối loạn, Vô Song chau mày, trong con

ngươi đen nháy lãnh đạm in lại gương mặt hơi tái nhợt của Lâm Hề: “Vì sao tôi

lại ở đây chịu tội với anh? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Rõ

ràng đều tại anh… Cái gì song sinh cùng mệnh… Ai thích anh cứu chứ.”



Vô Song nhìn Lâm Hề, trong mắt một mảnh trống không, nhìn không ra là vui

mừng hay tức giận.



Tứ Ly từ phòng bếp đi ra, thần sắc không vui, lần đầu nghiêm túc gọi tên

cô: “Lâm Hề, đủ rồi.”



Nhưng Lâm Hề không nghe vào tai, cô hung hăng trừng mắt nhìn Vô Song: “Nếu

từ trước đến giờ anh không hề tồn tại thì tốt biết bao.” Cô xoay người bỏ đi,

cũng không quản trong nồi còn đang nấy thức ăn, cầm lấy chìa khóa, mang giày,

đẩy mạnh cửa bước xuống lầu.



“Song nhi…”



Nơi ban công kia lặng im hồi lâu.



“Cô ấy nấu cơm xong chưa?”



“Hả… nấu xong rồi…”



“Như vậy cứ tùy cô ấy đi đâu thì đi.”



Ngữ khí lạnh nhạt không khác gì so với lúc bình thường.