Đồng Thể

Chương 10 : Sự mập mờ không rõ trong truyền thuyết

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Lâm Hề nhắm mắt đi theo phía sau Vô Song đến trước mặt bọn họ, Tiểu Nhu

giống như bị kinh sợ, vội ngẩng đầu mạnh, chỉ nhìn Vô Song một cái thì sợ đến

mức lập tức sắc mặt tái nhợt, vội ẩn trốn bên cạnh Đồng Lăng, ngay cả tập tranh

và cây bút chì cũng chẳng cần, để mặc chúng rơi trên mặt đất.



Đồng Lăng tươi cười dịu dàng, vỗ nhẹ đầu của Tiểu Nhu như là đang an ủi cái

gì đó.



Lâm Hề ló đầu ra nhìn Vô Song, lại quan sát Đồng Lăng, cảm giác hình như là

bên phía cô có sát khí nhiều hơn một chút, lập tức Lâm Hề cảm thấy có thêm chút

dũng khí, cô xoay người nhặt tập tranh và cây bút lên, trên cuốn kí họa rơi

trên mặt đất còn có một bức tranh vẽ bằng bút chì, bút pháp mềm mại đường cong

tinh tế, vẽ một nam một nữ đứng trong vườn hoa chia làm hai bên, hình như cô

gái đang nói cái gì đó, nét mặt phẫn nộ, nhưng trong mắt lại chỉ có người đối

diện, mặc dù anh chàng kia chỉ liếc mắt nhìn cô gái, nhưng trên nét mặt lại

mang theo vài phần chuyên chú không thể nói nên lời, thoạt nhìn hai người này…

Giống như là đôi tình nhân đang giận nhau, tranh cãi ầm ĩ rồi lại vô cùng thuận

hòa.



Đây là… Bức tranh vẽ bọn họ sao? Dưới ánh mặt của người ngoài, cuộc tranh

cãi giữa cô và Vô Song cư nhiên là dạng này…



Không biết vì sao vành tai Lâm Hề lại đỏ lên, cô vội chụp lấy tập tranh đưa

cho Tiểu Nhu: “Cái kia, bức tranh vẽ rất đẹp, nhưng hơi không đúng lắm với tâm

trạng của người làm mẫu thì phải.”



Nói xong lời này, Lâm Hề mới nhớ ra Tiểu Nhu không nghe thấy giọng nói của

cô, khi cô đang suy nghĩ là có nên viết ra giấy không thì bỗng nhiên Đồng Lăng

vuốt đầu của Tiểu Nhu nói: “Tiểu Nhu, chị ấy khen em vẽ đẹp đó.” Tiểu Nhu trộm

nhìn Lâm Hề, sau đó tiếp nhận tập tranh, dùng thủ ngữ ra hiệu thay lời cảm ơn.



Lâm Hề ngạc nhiên nói: “Cô bé có thể nói chuyện với anh?”



Đồng Lăng thở dài: “Chỉ có thể nghe được lời tôi nói.”



Là bởi vì năng lực của thế giới kia à…



Vô Song nhíu mày: “Cậu đến thế giới này nuôi trẻ con à? Hơn nữa hôm nay,

tôi tổng cộng đã thả cậu ba lần, sự bất quá tam, lần sau gặp lại cậu đừng lưu

thủ, tôi cũng sẽ không lưu tình.”



Ba lần? Lâm Hề qua lại nhìn hai người, ngày hôm qua một lần, hôm nay một

lần, tổng cộng cũng mới hai lần, chẳng lẽ lúc trước hai người bọn họ đã từng

giao đấu? Đồng Lăng cười nói: “Cho tới bây giờ tôi cũng không cầu xin cậu buông

tha cho tôi, Vô Song, là cậu tự mình xử trí theo cảm tính.”



Lâm Hề nhớ lại vài lần trước đây lúc Vô Song ở trước mặt cô hỏi người khác

“Anh muốn chết như thế nào”, máu lạnh tàn nhẫn như vậy, giết người giống như

cắt củ cải, người như vậy cũng biết xử trí theo cảm tính?



Vô Song lại nhìn chằm chằm Đồng Lăng, im lặng hiếm thấy. Sau một lúc lâu,

Vô Song khoanh tay hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”



Tay của Đồng Lăng không hề chạm vào người của Tiểu Nhu, bỗng nhiên Tiểu Nhu

hốt hoảng giống như là bị chặt đứt cảm quan, Đồng Lăng cười dịu dàng với cô ấy,

tuy Tiểu Nhu không muốn, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh, không

quấy rầy cuộc trò chuyện của anh ta.



Thấy Tiểu Nhu như vậy, chút ảm đạm trong đáy mắt Đồng Lăng lập tức liền bị

nụ cười tươi luôn tồn tại thay thế, anh ta nói: “Nhiều thế hệ bô tộc Đọc Tâm

giỏi văn chẳng giỏi võ, so với chức vụ tôn chủ, thì càng thích hợp đảm đương

chức vụ quân sư hơn, tôn chủ tiền nhiệm xem như là trường hợp đặc biệt của tộc

tôi, nhưng trường hợp đặc biệt như vậy sẽ không thể lặp lại lần nữa. Tôi không

muốn đoạt tôn vị, người trong gia tộc cũng biết tính cách của tôi không làm được

tôn chủ, cho nên lần này bộ tộc Đọc Tâm cam nguyện lấy thân phận là một trong

bảy tộc thần phục Tử Thần, tôi nguyện làm người đi theo anh…”



Vô Song nheo mắt lại, xoay người liền đi: “Đáp án của tôi cậu có thể hiểu

rồi.”



“Vì sao không muốn?” Đồng Lăng nói. “Là sợ hãi lúc người dự tuyển bị ‘lạc

tuyển’ hết cậu phải chính tay giết tôi sao? Không muốn người yếu kém đi theo

cậu, là sợ hãi đến cuối cùng cậu phải tự tay giết từng người một trong số bọn

họ? Bởi vì sợ hãi bạn thân phản bội, cho nên cậu không kết bạn, điều này không

thể chứng mình cậu sáng suốt gì hết, chỉ có thể chứng minh, Vô Song, chính bản

thân cậu là uy hiếp lớn nhất không bỏ xuống được.”


Hề ngẩn ra, lấy cây bút của Tiểu Nhu viết lên bức tranh: “Mặt tôi hôm nay giống

oán phụ lắm sao?”



Tiểu Nhu nhếch miệng mỉm cười yên lặng, cũng viết: “Chị có chuyện không

vui?”



Lâm Hề lắc đầu viết: “Không có việc gì.”



“Chị cứ nói ra hết những chuyện không vui đi, nói ra thì sẽ đỡ hơn, em

không nghe thấy gì hết, sẽ không nói cho người khác.”



Nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Tiểu Nhu, trong lòng Lâm Hề

có chút xúc động, cô chần chờ một phen, vẫn lắc lắc đầu, lựa chọn này, không

phải nói đi ra thì sẽ có kết quả, cô viết: “Hôm nay không thấy Đồng Lăng.”



“Anh ấy có việc của mình.” Ngòi bút dừng một chút, Tiểu Nhu cân nhắc một

phen mới viết. “Ngày hôm qua, thoạt nhìn người kia và chị có tình cảm tốt lắm,

hai người là người yêu à?”



Cô… và Vô Song thoạt nhìn có tình cảm tốt lắm? Lâm Hề cười gượng, lau mồ

hôi lạnh, nếu như vậy tính là tình cảm tốt đẹp, vậy cô chỉ có thể nói bóng đêm

đen đến mức sương khói mù mịt…



Thấy biểu hiện của Lâm Hề, Tiểu Nhu cười viết: “Không phải sao? Nhưng thoạt

nhìn hai người rất xứng đôi, như đang có sự ám muội đưa qua đẩy lại.”



Từ “ám muội” này giống như chìa khóa mở cửa, hình ảnh mấy

lần “Xích Quả Tương Kiến”[3] không ngừng xuất hiện,

mặt Lâm Hề đỏ lên, ho hai tiếng, vội vàng xua tay bày tỏ sự trong sạch của

mình. Tiểu Nhu cười đến vui vẻ: “Được rồi, em chúc phúc hai người sau này có

thể ở cùng nhau.”



[3] Xích Quả Tương Kiến: lõa thể nhìn nhau.



Lâm Hề bị câu chúc phúc này khiến cho sợ tới mức thiếu chút nữa không thể

thở được, ngay cả chuyện Tiểu Nhu không nghe được cũng đã quên mất, liên tiếp

lắc đầu xua tay nói: “Không không không, chị cầu xin em buông tha cho chị! Ở

cùng với Vô Song sẽ chết người đó, không không không! Em đừng hại chị!”



Dường như có luồng sát khi đâm thẳng cột sống, sự lạnh lẽo vọt mạnh lên

não, Lâm Hề kinh nghi nhìn ra phía sau, lại không phát hiện một bóng người.



Cô lại quay đầu lần nữa, đã thấy Tiểu Nhu chỉ viết lại một câu: “Người kia

tới để bắt Đồng Lăng đi phải không?”



Lâm Hề ngẩn ra, nhớ đến Vô Song với cô rằng bọn họ đang “Tranh cử”, Lâm Hề

nhìn thấy nét mặt ẩn nhẫn lo lắng của Tiểu Nhu chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn,

không nói nên lời, đến cuối cùng trong số bọn họ chỉ có một người có thể sống

sót…



Thấy Lâm Hề trầm mặc, Tiểu Nhu có chút sốt ruột viết: “Em biết anh ấy không

phải người của thế giới này, hai ngươi muốn anh ấy trở về phải không? Đồng Lăng

rất ôn nhu, anh ấy sẽ không làm chuyện xấu, anh ấy chỉ nói chuyện với em, khiến

cho em cũng có thể nghe được âm thanh, khiến cho em cũng có thể dùng miệng nói

chuyện, anh ấy tốt lắm…”



Lâm Hề gật gật đầu, Tiểu Nhu nhìn Lâm Hề một cái, lại yên lặng xóa đi mấy

câu vừa rồi, sửa thành: “Thật xin lỗi, em chỉ cảm thấy rằng trên đời này không

có người thứ hai đối xử tốt với em như Đồng Lăng, nghĩ đến lúc anh ấy phải đi

thì em rất hoảng sợ, kỳ thật em biết, người của thế giới kia sẽ không vô duyên

vô cớ đến nơi này, tựa như vai diễn trong phim vậy, cuối cùng bọn họ sẽ trở về.

Nhưng mà, có thể trước thời khắc ‘cuối cùng’ ấy đừng bắt Đồng Lăng đi có được

không.”



Lâm Hề không có cách nào để hứa hẹn với cô bé.



Ở cạnh Tiểu Nhu vẽ tranh hơn nửa ngày, chờ đến khi Lâm Hề nhớ ra phải về

gia thì đã ba giờ chiều, cân nhắc số lương thực trong nhà sẽ mau chóng bị hai

cái dạ dày lớn ăn sạch, Lâm Hề đi một chuyến đến siêu thị trước, khi đang xếp

hàng mua gạo thì mẹ Lâm Hề bỗng nhiên gọi điện thoại đến, Tạ Thục đã quen với

khí thế mạnh mẽ, mới mở miệng thì cũng không hỏi han gì mà nói thẳng hai câu:

“Chờ đến ngày quốc khánh thì con đến chỗ mẹ, mẹ biết con vốn cũng chẳng có

chuyện gì làm, ở trường học cũng chỉ chơi thôi, mẹ cũng đã nói với mấy thầy cô

đang phụ đạo cho con, sau quốc khánh con cũng đừng quay về trường học nữa, đến

chỗ mẹ thực tập đi.”