Đồng Thể

Chương 9 : Sự mập mờ không rõ trong truyền thuyết

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Lâm Hề theo bản năng trốn phía sau Vô Song. Lúc chạng vạng, trong ánh sáng

tà tà của vầng tịch dương, dưới sự chứng kiến của đám đông, Lâm Hề cảm thấy hai

người ấy hoặc là mở rộng cuộc chiến đấu tạo ra một cảnh trời đất u ám, hoặc là

đi lướt qua như chưa từng biết nhau, nào ngờ Vô Song lại tiến lên hai bước, nắm

cánh tay của Đồng Lăng nói: “Chậc, nói trước nhé, hôm nay tôi không muốn đánh

nhau với cậu.”



Đồng Lăng cười ôn hòa: “Thật trùng hợp, tôi cũng không muốn.” Lời vừa nói

xong, sát khí xung quanh giảm xuống, Lâm Hề ngẩn ngơ, nhìn qua nhìn lại đánh

giá hai người, không phải những người được đề cử vừa gặp mặt thì đánh nhau đến

người chết kẻ sống sao? Không khí hòa thuận lúc này là chuyện gì xảy ra…



“Nha đầu đó vừa câm vừa điếc, cậu thay tôi nói với cô ấy là tôi bắt trộm

cho cô ấy, cô ấy phải trả thù lao cho tôi.” Vô Song lại duỗi tay ra.



Mắt Tiểu Nhu lộ ra sự khiếp đảm, giống như con thỏ nhỏ bị dọa, nắm chặt ống

tay áo của Đồng Lăng, ẩn trốn sau lưng anh ta, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn Vô

Song.



Đồng Lăng quay đầu lại cười với cô ấy, giống như được an ủi, Tiểu Nhu gật

gật đầu, buông lỏng tay ra, Đồng Lăng bước về phía trước, vừa lấy bóp da từ

trong tay áo ra vừa chế nhạo Vô Song nói: “Vừa rồi Tiểu Nhu đã nói với tôi.”

Anh ta tiện tay lấy một xấp tiền nhỏ ra đưa cho Vô Song, ánh mắt Lâm Hề nhìn

thẳng, trong này hẳn là có đến hai ngàn… Đồng Lăng cười nói: “Chút tiền ấy, tôi

đưa là được rồi.”



Vô Song cũng không khách sáo với anh ta, mới vừa lấy tiền, lại nghe Đồng

Lăng nói: “Không ngờ mới đến thế giới này, không có gia tộc chống đỡ, Tử Thần

lại chật vật như vậy, ngay cả một chút tiền như vậy mà cũng chẳng kiếm được?

Chỉ dành dùng cách hạ đẳng như vậy…”



Ngữ khí của Đồng Lăng vẫn ôn hòa như trước, nhưng lời nói lại cay nghiệt

sắc bén đến da mặt của Lâm Hề cũng đau, cô nghĩ Vô Song sẽ nổi giận, nhưng anh

vẫn thản nhiên nhìn Đồng Lăng, phẫy phẫy tiền trong tay: “Như thế nào, muốn lấy

lại à? Hết hy vọng rồi, tôi sẽ không trả lại cho cậu. Nhân lúc tôi không muốn

ra tay với cậu thì cậu nhanh chóng rời khỏi đây, đi đi, đừng chướng mắt tôi.”



Đồng Lăng cười, đắt tay cô gái bên cạnh rời khỏi đó: “Vô Song, da mặt của

cậu lại dày lên không ít.”



Nghe thấy câu nói cuối cùng này, Lâm Hề cảm thấy kỳ quái, quan hệ của Vô

Song và người kia chắc là tốt lắm… Một xấp tiền đánh vào trán của Lâm Hề, Vô

Song liếc mắt nhìn cô: “Nói rồi không phải đi cướp mà. Sau này nếu cô lại tìm

lý do để không nấu cơm, tôi sẽ xé sách.”



Khóe môi Lâm Hề giật giật: “Lấy tiền như vậy, anh không có cảm giác đau như

bị tát mặt à?”



“Tại sao lại phải có cảm giác đó.” Vô Song giữ lấy tay Lâm Hề. “Đi mua thức

ăn, tôi muốn mua táo xanh và thịt xào chua ngọt.”



Đối mặt với tên mặt dày như vậy Lâm Hề thở dài một tiếng.



Lâm Hề vốn tưởng rằng chỉ gặp Đồng Lăng một lần rồi thôi, ngày hôm sau lúc

cô muốn đi ra ngoài, Vô Song lại muốn đi theo cô. Lâm Hề chết sống cũng không

cho anh đi cùng, ai biết Vô Song có thể xông vào trong tiệm sách làm ra những

chuyện gì, bình thường Vô Song quậy phá cô cũng chẳng sao, nhưng không thể để

cho anh ta gây ra chuyện với Quý Nhiên nữa. Hai lần tránh né từ chối, Vô Song

nheo mắt lại, đánh giá Lâm Hề từ trên xuống dưới: “Chậc, sáng sớm rời khỏi nhà,

tôi còn chưa nói gì với cô? Cô lén đi trộm người à? Như vậy cũng chẳng thấy ánh

sáng đâu.”



Như bị đâm đến chỗ đau, mặt Lâm Hề đỏ lên, lớn tiếng nói: “Tôi đi đọc sách!

Ai trộm! Anh mới đi trộm đó!” Nói đến đây, Lâm Hề chỉ vào cổ của anh. “Tự anh

nhìn xem, trên đó vẫn còn dấu kìa!”



Vô Song nhìn lướt qua cổ Lâm Hề, ở nơi động mạch có một vệt màu đỏ khi ẩn

khi hiện, chỗ đó nếu đặt trên người anh… Anh chau mày: “Cái này không phải là

do cô cắn sao.”



Cả người Lâm Hề cứng đờ, choáng váng: “Tôi… khi nào?”



“Lúc bị Phược Linh nhập vào.” Vô Song sờ sờ dấu vết trên cổ mình. “Vừa cắn

vừa liếm có thể không hồng sao.” Hơn nữa… Khi đó anh còn có suy nghĩ… Vô Song

ho một tiếng, xóa tan những suy nghĩ lung tung trong đầu, nói: “Điều này cũng
gì hết! Chúng tôi không có quan hệ này! Ai nha, ý tôi nói, chúng ta không có

quan hệ gì!”



Vô Song thản nhiên nói tiếp: “Ý cô ấy nói, chuyện đó chẳng có liên quan gì

đến cô?” Ánh mắt lãnh đạm, không thể nghi ngờ của anh khiến cho cô gái tóc quăn

mắt to chịu một đả kích lớn: “Cô… Các người…” Nữ sinh ôm lấy lồng ngực như đang

bị trọng thương, mắt hạnh rưng rưng, hai mắt đẫm lệ mông lung bỏ chạy mất.



Gió lạnh cuốn lá rụng điêu tàn lả tả rơi, Lâm Hề ngẩn ngơ xoay người khóa

cửa, sau đó ôm sách về nhà.



36.



Mãi đến khi trở về hoa viên của khu nhà cô ở, bốn phía ít người, Lâm Hề mới

dừng bước chân, dáng hình cô tiều tụy, ngửa đầu nhìn Vô Song: “Anh… Vì sao anh

muốn hại tôi?”



Lâm Hề nghĩ thầm, rốt cuộc Quý Nhiên có thích cô hay không thì còn chưa rõ,

cô chưa từng nghĩ sẽ đem phần tình cảm này thổ lộ hết ra ngoài, thầm nghĩ một

mình mình âm thầm thích là được rồi, cô gái vừa rồi đã nghe cô có quan hệ cái

gì đó không tầm thường với Quý Nhiên, nếu cô ta đến khóc lóc kể lể trước mặt

Quý Nhiên, cái gì là đã xảy ra quan hệ, cái gì là giữa bọn họ không có sự tồn

tại của cô ta, vậy sau này khi cô gặp Quý Nhiên, rốt cuộc da mặt phải dày bao

nhiêu mới dám nhìn thẳng anh!



Lâm Hề chỉ mới ngẫm lại đã cảm thấy mình sắp phát khóc rồi.



Vô Song lại nói: “Hại cô? Rõ ràng tôi đang giúp cô mà.”



Lâm Hề xiết chặt nắm tay, trên trán nổi gân xanh, cô nghiến răng nghiến lợi

nói: “Anh, cái này… tính là giúp cái gì!”



“Cô xem, cô gái kia đã biết khó mà lui rồi, không dám tranh giành người yêu

với cô nữa. Diệt trừ một đối thủ có thực lực, chẳng lẽ không phải là giúp cô

sao? Ai, tuy rằng cô là một con người khác của tôi, nhưng tôi không thể không

thừa nhận, ngay cả điều kiện ngoại hình thì con bé vừa rồi cũng đã hơn cô ba

bậc. Nếu so sánh về thực lực thì cũng rất khó khăn, cho nên…”



“Cho nên… Anh cho rằng chuyện này giống như tôi muốn đi toa-let thì anh

chụp luôn chậu phân lên đầu tôi! Anh thấy đây là trợ giúp sao! Rõ ràng anh là

kẻ gây ta tai vạ! Đúng là hãm hại! Đúng là mưu đồ gây rối!”



Vô Song không vui nheo lại mắt: “Chậc, cô đúng là loại phụ nữ chẳng biết

tốt xấu gì hết.”



“Hình như anh cũng chẳng có tư cách nói tôi!”



Hai người đấu mắt với nhau kịch liệt, đúng là đang đấu quyết liệt thì lùm

cây bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi: “Này, đừng ầm ĩ nữa!”



Ánh mắt Vô Song lạnh lùng, nghiêng người sang một bên, trong tay bỗng nhiên

xuất hiện một liêm đao thật lớn đang xoay chuyển giống như có ma thuật vậy, chỉ

nghe ba tiếng “Leng keng đinh” giòn vang, phiến đá dưới chân Lâm Hề hình như bị

cắm ba lưỡi dao, lưng Lâm Hề chảy mồ hôi lạnh, tảng đá cũng bị nứt ra, nếu cắm

thẳng vào trên người thì không phải sẽ bị thủng một lỗ à…



Cô nhìn theo hướng tiếng gọi, chỉ thấy có hai người ngồi trên chiếc ghế đá

đặt giữa bồn hoa, đúng là Đồng Lăng và Tiểu Nhu đã gặp ngày hôm trước, Tiểu Nhu

đang cầm bút và tập tranh, hiển nhiên không biết vừa rồi Đồng Lăng đang làm gì

khi ở bên cạnh cô ấy. Đồng Lăng cười tủm tỉm nhìn bọn họ, tựa như vừa rồi anh

ta chẳng làm gì cả, anh ta vẫy vẫy tay: “Đến xem bức tranh mà Tiểu Nhu vẽ cho

hai người này.”



Đã trải qua nhiều lần thấy cảnh chém giết và bị giết, Lâm Hề cũng có đề

phòng, cô ở phía sau Vô Song nhỏ giọng hỏi: “Có phải đang lừa gạt chúng ta hay

không vậy?”



Vô Song im lặng trong chốc lát, lại thu hồi liêm đao đang cầm trong tay

lại, nói: “Không có sát khí, qua đó xem xem.” Lâm Hề nhìn ba mũi ám khi như

đinh cắm vào đá kia, nuốt nước miếng, suy nghĩ, thì ra, loại trình độ này đối

với Vô Song xem ra là an toàn… Hoặc là, trước kia Vô Song và Đồng Lăng có mối

quan hệ rất tốt trong tình huống này vẫn nguyện ý tin tưởng lời nói của đối

phương.