Đồng Thể
Chương 13 : Sự bao dung thông hiểu mới là tình yêu chân thật
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
“Hì hì hi, ta nắm giữ được khối cơ thể này rồi.” Đồng Lăng cười quỷ dị,
không chút thương tiếc ném Tiểu Nhu sang bên cạnh, cả người Tiểu Nhu mất hết
sức lực hôn mê bất tỉnh nên không nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn trên mặt Đồng
Lăng. “Thuật Đọc Tâm, để ta dùng thử xem như thế nào…”
Phược Linh đứng dậy ánh mắt dừng ở trên người Lâm Hề, nhìn thấy sắc mặt Lâm
Hề có chút tái nhợt hắn càng hưng phấn hơn: “Hì hì, ngươi sợ ta sao? Không phải
vừa rồi ngươi rất lợi hại sao…” Hắn duỗi tay ra muốn bóp cổ Lâm Hề, nhưng trước
khi mọi người có bất kỳ động tác gì thì bỗng nhiên Phược Linh nghiêng người né
sang một bên, giữa khoảng cách hơn mười bước chân.
Vô Song nắm thanh liêm đao to, sắc mặt trầm ngưng, bởi vì lúc anh còn chưa
vung liêm đao lên thì đã bị người ta phát hiện hướng đánh. Kỳ thật lấy năng lực
của Vô Song muốn giết Đồng Lăng đang bị thương thì không khó, nhưng mà…
“Hì hì hì hì! Ta nghe thấy rồi! Ta nghe thấy rồi, Tử Thần, ngươi không
xuống tay được.” Phược Linh nhếch miệng cười. “Ngươi cũng có lúc để tâm đến
chuyện tình cảm ư.” Thân hình hắn vừa động, cúi người chạy đến bên cạnh Tiểu
Nhu, nhặt thanh chủy thủ trên mặt đất lên lập tức chém về phía Vô Song.
“Đến đây, ra tay với ta đi!” Hắn nhảy lên, lấy chủy thủ đâm thẳng vào trái
tim Vô Song mà hoàn toàn không bảo vệ bản thân mình, lúc này nếu liêm đao của
Vô Song vừa chuyển liền có thể chặt hắn làm đôi, nhưng Vô Song lại chỉ lấy sống
dao cản chủy thủ, chỉ phòng thủ không phản kích. Phược Linh thấy thế bờ môi
càng phát ra tiếng cười càn rỡ: “Ha ha, cái gì là sinh tử chi giao chứ, thân là
Tử Thần ngươi cư nhiên bị thứ tình cảm buồn cười ấy ràng buộc!”
Phược Linh không chút thương tiếc thân thể Đồng Lăng, chỉ dùng hết toàn lực
đấu với Vô Song, tốc độ cực nhanh cơ hồ làm cho Lâm Hề đang ở bên cạnh hoàn
toàn không thấy rõ động tác của bọn họ, chỉ nghe tiếng cười sắc nhọn của Phược
Linh: “Thân là người được đề cử cư nhiên trong lòng lại mang thứ thương hại vô
dụng ấy, ngươi như vậy còn làm tôn chủ gì chứ! Vị trí kia vẫn nên giữ lại cho
ta đi!”
Mặc dù Vô Song không tiến công, nhưng phòng ngự thì không hề suy suyển,
trong đầu anh đang tìm kiếm phương pháp phá giải, bỗng nhiên, liêm đao trên tay
anh vừa chuyển, hướng ra phía ngoài dùng sức mạnh đánh Phược Linh bật ra, vị
trí đứng của ba người thay đổi hình thành một đường thẳng, Vô Song đứng ở giữa,
Lâm Hề ở phía sau anh, chỉ nghe giọng nói bình thản của Vô Song nói: “Lâm Hề,
đi tìm bản thể của hắn.” Phược Linh bay đến muốn cản trở Lâm Hề, giữa đường lại
bị Vô Song chặn đứng, hai người không ngừng giằng co.
Câu nói này của anh đã đánh thức Lâm Hề, cô nhớ rằng Vô Song từng nói, khi
Phược Linh bám trên người kẻ khác là lúc thân thể của hắn không thể động đậy,
nếu có thể giết chết thân xác của Phược Linh, thì linh hồn của hắn sẽ biến mất
theo!
Lập tức trong lòng Lâm Hề dấy lên hy vọng, lúc xoay người
muốn chạy lại nghe Phược Linh cười lạnh nói: “Ngươi muốn cứu Đồng Lăng, nhưng
ngươi cho rằng thân thể của hắn còn có thể chống chịu được bao lâu nữa, hì hì,
Tử Thần, hôm nay cho dù cùng đi đến chỗ chết với ngươi thì ta cũng không cho
ngươi toại nguyện. Địa vị tôn chủ không là của ta, thì cũng sẽ không phải của
người!” Chủy thủ trong tay hắn đột nhiên dài ra thêm một xích[4], dài giống như
kiếm, Vô Song đang giằng co với hắn nhất thời không chuyển tay kịp đã bị trường
kiếm sắc nhọn đâm trúng vai.
[4] Một xích: tương đương 1/3 mét.
Lâm Hề chỉ cảm thấy phần vai áo dần dần ướt đẫm, cô đưa tay sờ lên, với
kinh nghiệm nhiều năm qua bị những vết thương không rõ nguyên nhân đã nói cho
Lâm Hề biết vết thương này tuy rằng rách da chảy máu, nhưng không sâu, cô xoay
người vừa nhìn thì kinh ngạc dừng bước chân lại…
Chỉ thấy tay trái của Đồng Lăng đang giữ chặt lấy cổ tay phải, ánh sáng màu
đỏ máu trong mắt anh ta lúc sáng lúc tối, trong chốc lát run rẩy nói: “Tốt xấu
gì cũng là người của bảy tộc Cận Vương, ngươi cũng đừng xem thường ta.” Trong
chốc lát lại hung ác gào thét. “Bộ tộc Đọc Tâm chết tiệt! Rõ ràng là lũ phế vật
yếu kém nhất…”
48.
“Vô Song, ra tay đi…” Đồng Lăng nhìn Vô Song, đầu đổ đầy mồ hôi nhưng ánh
mắt rất tỉnh táo. “Nhân lúc tôi còn có thể giữ được hắn.” Mới vừa nói xong lời
này anh ta lại lập tức lắc đầu: “Đáng giận! Đáng giận!”
nói được câu nào. Vô Song chưa từng nhìn cô chỉ nói: “Thừa dịp tôi còn tỉnh táo
để nói chuyện cô nên cách xa tôi một chút.”
Lâm Hề không để ý đến lời cảnh cáo của anh, nhẹ giọng hỏi: “Vô Song anh…
cảm thấy khó chịu sao?”
Vô Song trầm mặc không nói lời nào, lúc Lâm Hề nghĩ anh sẽ không trả lời,
giọng nói của anh lại nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai: “Điều đó quan trọng lắm sao?”
Không đợi Lâm Hề trả lời, anh lại thản nhiên nói: “Đây vốn chính là trò chơi
sinh tử, từ cái ngày trở thành người đề cử thì phải biết rằng sẽ mất đi tất cả.
Hơn nữa, cho dù có cảm xúc khó chịu thì cũng chẳng có kết quả gì, khổ sở bi
thương thống khổ, những cảm xúc đó điều không thể thay đổi sự thật, cho nên,
đừng hỏi tôi có hay không có những cảm xúc vô dụng bộc lộ nội tâm nhu nhược
kia.”
Quả thật Vô Song có tâm trạng như vậy…
Lâm Hề cúi đầu nhìn tay của mình, bình thường ít khi cô nói ra suy nghĩ của
mình, đặc biệt khi đang ở cùng một người bất đồng quan điểm với cô, nhưng đối
tượng là Vô Song, cô không biết như thế nào lại nói ra một cách lưu loát: “Tôi
không biết cảm xúc này có thể thay đổi cái gì hay không, cũng không biết chúng
nó có quan trọng hay không, nhưng mà, lúc mất đi bạn bè, lúc cảm thấy suy sụp,
có tâm trạng như vậy là chuyện đương nhiên.”
Lâm Hề không biết vì sao mình lại xúc động: “Thừa nhận đau khổ cũng không ý
nghĩa là yếu đuối, sau khi khóc xong thì hôm sau vẫn có thể đứng lên tiếp tục
bước đi, trong mắt tôi đó cũng là một người anh hùng kiên cường.” Cô có chút
khẩn trương nắm chặt lòng bàn tay. “Tôi biết mình nhát gan lại vụng về, không
làm được chuyện gì, nhưng Vô Song nếu anh cảm thấy đau khổ, có lẽ có thể tâm sự
với tôi, nói không chừng có thể dễ chịu một chút.”
Vô Song nghiêng đầu yên lặng nhìn Lâm Hề, gương mặt in nghiêng của cô trong
ánh chiều tà khiến cho anh thất thần, lời nói ấy lại làm anh ngây người một lúc
khá lâu, anh quay đầu sang chỗ khác, im lặng một lát nói: “Chậc, cô mà cũng có
thể nói ra mấy lời này, hôm nay mặt trời lặn ở phía đông sao.”
Ngữ khí trong lời nói này của Vô Song vô cùng đáng ghét, nếu là lúc bình
thường thì Lâm Hề đã nhào đến tranh cãi với anh, nhưng hôm nay cô lại yên lặng
lắng nghe lời anh nói, cô cẩn thận suy nghĩ, anh nói rất đúng, Lâm Hề của trước
kia nào dám nói với người khác như vậy, nhớ lại mấy ngày từ khi Vô Song đến
đây, anh đã mang đến cho cô vô số phiền muộn, nhưng cũng vô tình khiến cho cô
cởi mở không ít, mặc kệ là tranh cãi hay là đùa giỡn, đều vô tình làm cho cô
dũng cảm hơn.
Theo góc độ này mà nói, cô cũng nên nói một lời cảm ơn với Vô Song mới
đúng…
“Được rồi, tôi rất khó chịu.”
Khi Lâm Hề còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên Vô Song
nói ra câu này một cách nhanh chóng, anh giả vờ như không có việc gì mà nhìn về
phương xa, nhưng đợi trong chốc lát vẫn không nghe thấy phản ứng của Lâm Hề,
anh lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Hề ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, miệng
hỏi lời ngốc nghếch: “A, anh nói cái gì?”
Vô Song nheo mắt lại, mất hứng trở mình bước xuống lan can, đứng khoanh
tay, nhìn thẳng Lâm Hề: “Tôi cảm thấy khó chịu. Không phải cô đã nói nếu tôi
nói với cô thì tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhanh lên, làm cho tôi dễ chịu đi.”
Lâm Hề đứng ngơ ngác, tư duy không cách nào theo kịp Vô Song.
Vô Song nhíu mày: “Cô gạt tôi thì cô cảm thấy vui lắm sao?”
Đâm lao phải theo lao, Lâm Hề chần chờ vươn tay đưa đến đầu của Vô Song,
tay cùng đỉnh đầu chạm nhau, trong chớp mắt hai người đều cứng ngắc, Vô Song
theo bản năng hạ đầu xuống, khiến cho Lâm Hề vuốt ve càng thuận tiện, Lâm Hề
cứng ngắc vỗ hai cái: “Này… đừng đau khổ nữa.”
Một người không có thói quen an ủi kẻ khác, một người không có thói quen
được người khác an ủi, hành động ấm áp như vậy bị bọn họ làm đến chẳng ra sao
cả. Nhưng Vô Song lại giống như bị cây gỗ đánh vào đầu, trong lúc được an ủi
thì ánh mắt của anh trở nên vô cùng dịu dàng hơn.
Hình như là… đã dễ chịu hơn một chút.