Đồng Thể

Chương 14 : Sự bao dung thông hiểu mới là tình yêu chân thật

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Tứ Ly tránh ở cầu thang thấy màn này nhịn không được thở dài nói: “Tình

huống này mà không biết lợi dụng ôm một cái, Song nhi thật đúng là ngốc nghếch

đến hết thuốc chữa.”



Một hòn đá nhỏ bắn vào xương đùi của Tứ Ly, Tứ Ly rên một tiếng, nghe Vô

Song lạnh lùng nói: “Đi ra.”



Tứ Ly bĩu môi đi ra ngoài, thấy hai người kia đang đứng ngay ngắn chỉnh tề,

anh ta cười nói: “Ai nha, không cần câu nệ như vậy, tư thế vừa rồi của hai

người thế nào thì cứ giữ nguyên thế ấy, cứ coi như không có tôi là được rồi.”



Hai má Lâm Hề hơi hơi đỏ lên, Vô Song chán ghét nói: “Chừng nào cậu về

vậy?”



“Sắp đi rồi, lên đây nói lời tạm biệt với hai người nè.” Tứ Ly tiến tới vỗ

vai của Vô Song. “Song nhi, sau này không có tôi, cậu nhất định phải tự giữ gìn

sức khỏe!”



“Chậc, nói lời vô nghĩ, cút nhanh đi.”



Tứ Ly không để ý tới lời nói độc ác của anh, ngửi ngửi người anh: “A, tôi

đã nói mùi trên người anh có cái gì đó không đúng lắm, thì ra là không có mùi

của tinh thạch Đọc Tâm, khối tinh thạch màu vàng kia đâu? Rớt sao? Ai nha, rất

đáng tiếc, thứ tốt như vậy nếu tặng cho tôi thì tuyệt biết bao.”



Vô Song lạnh lùng nhìn anh ta: “Có thời gian nói nhiều chuyện vô nghĩa như

vậy, không bằng sớm trở về đi, sau trận ác chiến ngày hôm qua chắc trong tổ

chức sẽ xảy ra rất nhiều chuyện…”



Tứ Ly cười tiến đến nói nhỏ bên tai Vô Song: “Song nhi, cứ kín đáo khó hiểu

như vậy không thể khiến cho phụ nữ thích cậu được đâu.”



Vô Song nheo mắt lại: “Cậu càng ngày càng nói toàn mấy chuyện thừa thãi.”

Anh nhấc một chân đạp mạnh lên mu bàn chân của Tứ Ly, Tứ Ly kêu đau một tiếng,

Vô Song nhân cơ hội này nắm lấy vạt áo của anh ta, ném anh ta ra khỏi mái nhà

giống như ném túi rác.



Lâm Hề hoảng hốt, ánh mắt nhìn theo bóng của Tứ Ly đang rơi xuống dưới lầu,

nào ngờ bóng dáng của Tứ Lại lại biến mất giữa không trung, Lâm Hề hốt hoảng

chưa bình tĩnh lại, nhìn Vô Song: “Tùy tiện… ném người như vậy thật sự không có

vấn đề gì sao…”



“Cậu ta không chết được.” Vô Song liếc mắt nhìn Lâm Hề. “Như thế nào, cô

cũng muốn thử sao?”



Lâm Hề cuống quít lắc đầu, Vô Song nhấc chân bước vào: “Trở về nấu cơm, đói

bụng.”



Lâm Hề đuổi theo sau, do dự mở miệng: “Vậy tinh thạch Đọc Tâm mà vừa rồi Tứ

Ly nói là của Đồng Lăng sao?”



“Ừ.”



Ánh mắt Lâm Hề sáng lên: “Anh không thấy nó từ khi nào thế, có biết đánh

rơi ở nơi nào hay không? Tôi quay lại tìm, tốt xấu gì cũng coi như là di vật

duy nhất… mà Đồng Lăng để lại, đưa cho Tiểu Nhu giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt,

chung quy cũng không thể để sau này khi cô bé nhớ đến khoảng thời gian này lại
nhiên truyền đến một âm thanh: “Hả? Chính miệng cô ấy nói cô ấy có quan hệ với

anh trai cô à?”



Quý San liếc mắt nhìn Vô Song đang đứng phía sau, trả lời: “Cô ta… không có

chính miệng nói, nhưng là anh chính miệng nói!”



Vô Song tiến lên khoác vai Lâm Hề, lấy tư thế tràn ngập dục vọng chiếm hữu

lạnh lùng trừng Quý San. “Cô nói, chính miệng tôi nói người phụ nữ của tôi có

quan hệ với anh trai của cô?”



“Đúng vậy, anh nói…” Quý San ngẩn ngơ, lời này nghe như thế nào cũng có

chút không thích hợp, trong nháy mắt mọi người xung quanh đều kết luận là cô

gái này đang nói chuyện hàm hồ, cho dù cô ta còn muốn giải thích thì cũng không

ai nghe, Tư Tư lôi kéo Quý San, cười cười xin lỗi Lâm Hề, sau đó đi mất.



Quý Nhiên nhìn Vô Song và Lâm Hề, thấy hai người có dáng vẻ đang sống

chung, anh ta hiểu rõ: “A, khó trách lần trước hai người đang cãi nhau, ai nha,

cư nhiên bị bạn lừa rồi, ha ha, hôm nay thật xin lỗi, hẹn gặp lại, chúc hai

ngươi hạnh phúc.”



Diễn viên đi rồi, người vây xung quanh cũng tan, chỉ còn Lâm Hề và Vô Song

đứng ở trên đường, Vô Song ngoáy ngoáy lỗ tai: “Chậc, sao câu nói cuối cùng này

nghe như thế nào cũng chói tai vậy ta.”



“Vô Song, anh xem không phải tôi cũng đã trưởng thành sao.” Lâm Hề bỗng

nhiên nở nụ cười. “Ít nhất, tôi có thể nói chuyện lưu loát lừa gạt người ta…”

Cô định lặng lẽ thích Quý Nhiên thôi, bị người khác phát hiện tâm tư không dám

thổ lộ, huống chi bây giờ cô biết Quý Nhiên đã có người yêu, cô không thể làm

gì được, nhưng ít ra có thể giúp Quý Nhiên thoát khỏi sự hiểu lầm do cô mà ra…

Tuy rằng đây cũng không phải chuyện hiểu lầm gì.



Lâm Hề cảm thấy cô gái kia rất tốt, bây giờ ngoại trừ việc cô từ từ học

cách tạo ra vẻ ngoài kiên cường thì cũng muốn học cách làm thế nào để thu lại

tình cảm của mình.



“Này, chẳng lẽ cái này gọi là ‘không cần hồi đáp’?”



Vô Song nhìn Lâm Hề hỏi: “Không cái gì?”



“Đó là… tôi thích anh ta.” Nói ra mấy chữ này, má cô ửng đỏ, ít nhất cô đã

thừa nhận đoạn tình cảm này trước mặt người khác, coi như là cho tự cho mình

một công đạo, kế tiếp, sẽ từ từ buông xuống.



Nét mặt lúc này của Lâm Hề lại làm cho Vô Song thất thần một lúc.



Cảm giác được người ta thích như thế nào? Cho dù không cần đe dọa đối phương

cũng nguyện ý trả giá vì bạn, không có ích lợi gì thì cô ấy cũng nguyện ý một

lòng với bạn, cảm tình như vậy… Anh chưa từng có, thật muốn nếm thử cảm giác

đó.



Vô Song hạ tầm mắt, thấy Lâm Hề đặt tay ở trên ngực cố gắng hô hấp như là

đang xoa dịu cơn đau nào đó, đột nhiên Vô Song cảm thấy trong lòng khó chịu,

giống như bị xương cá đâm vào, cảm giác không thoải mái đến kỳ lạ.



Như vậy là thích sao, tên đàn ông ấy đã từng làm gì cho cô ấy chứ…