Đồng Thể

Chương 18 : Sự lựa chọn ra đi hay ở lại

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


“Vô Song!”



Lâm Hề đang cầm một lá cây chứa nước chậm rãi đi đến, lúc vừa nhìn thấy Vô

Song thì cô đã vui mừng đến quên hết tất cả, ném chiếc lá đựng nước kia đi mà

vội chạy đến bên cạnh anh: “Anh đến đây là tốt rồi, Tự Diễm trúng độc, mau đưa

bọn tôi ra khỏi khu rừng này đi, anh ta rất cần bác sĩ, a, đúng rồi, hẳn là

cũng cần…”



Vô Song liếc mắt nhìn Lâm Hề đang lằng nhằng, sắc mặt hơi dịu đi: “Không

phải bị thương sao?”



“Đúng vậy, đúng vậy, cho nên chúng ta chạy nhanh đi thôi.”



“Không phải đã khóc sao?”



Lâm Hề ngẩn ra: “Khi nào vậy?”



Vô Song nghẹn lời: “Không phải bị ép buộc đến đây sao?”



Lâm Hề hồi tưởng trong chốc lát: “Ừ, là bị ép tới đây.”



“Vừa rồi nói phải cứu ai?”



“Anh ta đó.” Lâm Hề trả lời rồi mới tỉnh ngộ. “A, ý của tôi là tôi không

sao rồi, kỳ thật tâm địa của Tự Diễm cũng rất tốt, còn phải nhanh chóng bó

thuốc, tình huống hiện giờ rất phức tạp không thể nói rõ ràng trong phút chốc

được, tóm lại chúng ta nên rời khỏi nơi này trước đi.”



Vô Song nheo mắt lại, trong lòng có cảm giác giống như mình bị lừa. Nỗi lo

lắng và phẫn nộ suốt lúc nãy trong nháy mắt đã bị cảm giác tức giận khó hiểu

thay thế, một tay anh đẩy Lâm Hề ra: “Chậc, tránh ra, để tôi giết hắn trước.”

Nói xong anh liền động thủ, Lâm Hề kinh hãi, nhất thời cũng bất chấp mọi

chuyện, nhào đến giữ lấy cán liêm đao, có chút vội vàng. “Đây không phải là lúc

giết người cho hả giận, chúng ta đi trước đi, có chuyện gì thì ra khỏi khu rừng

này rồi hãy giải thích!”



Vô Song sửng sốt chớp mắt, giống như bị cái gì đâm đau đớn, anh kinh ngạc

hỏi: “Giúp hắn?”



Vậy mình anh vội vàng tìm đến đây làm gì?



Anh nhớ tới cơn tức giận lúc mình bỗng nhiên rơi nước mắt, nổi bất an lúc

vết thương trên vai không ngừng chảy máu, còn lúc những vết thương nhỏ bỗng

nhiên xuất hiện trên người thì sát khí không kiềm được mà cuồn cuộn dâng trào…

Vô Song cảm thấy mình giống như bị người ta khinh thường giẫm lên rồi lại ném

sang một bên.



Thật sự khiến cho anh… không

cam lòng!



“Chậc, đúng là cô gái không

biết tốt xấu.”



Lâm Hề bất đắc dĩ: “Chỉ là

tùy việc mà xét! Vừa rồi gặp hai người rất lợi hại, Tự Diễm vì cứu tôi mới biến

thành như vậy. Hơn nữa bọn họ có thể sẽ đuổi tới…”



Chân mày của Vô Song nhướng

lên, tự động xem nhẹ câu nói kế tiếp, ngôn ngữ mang theo tâm trạng xấu chưa

từng có: “À, phải không, thì ra là hắn cứu, cho nên cô không kiềm chế được mà

động tâm? Nói như vậy là tôi đến không đúng lúc, quấy rầy hai người? Chậc, phụ

nữ quả là giỏi thay đổi. Mấy ngày hôm trước không phải còn thích cái tên Nhiên

gì đó sao!”



Giọng điệu khinh miệt của anh

làm cho Lâm Hề hơi tức giận. “Động tâm hồi nào! Giỏi thay đổi hồi nào! Hơn nữa

đây là lúc nên nói mấy chuyện đó sao? Rốt cuộc định ầm ĩ rầy rà tới chừng nào!”



Mắt Vô Song nheo lại: “Không

tồi, bây giờ lá gan cũng quá lớn, vì anh chàng khác mà dám hét lên với tôi?”



Lâm Hề day day gân xanh đang

nổi lên trên trán: “Thật sự là…” Quả nhiên, cô và Vô Song khi ở gần nhau thì

không khống chế được mà cãi nhau sao, rõ ràng đây không phải là thời điểm… tâm

trạng phải dịu xuống một chút.



Tự Diễm ôm ngực, độc tố khiến

cho anh ta sự khó thở, nhưng cảm giác vẫn tinh nhạy như trước, anh ta chán ghét

liếc nhìn hai người đang cãi nhau: “Chạy không kịp rồi.”



Một làn gió kỳ lạ nổi lên, Vô

Song nhướng mày: “Thanh Phong và Độc Linh sao lại ở đây?”



Lâm Hề tức giận: “Cho nên tôi

mới nói rằng có hai người muốn giết chúng tôi!” Lời còn chưa dứt, gió đã chuyển,

Vô Song cắm gán nguyệt liêm đao xuống đất, tay trái vừa nhấc, như có một cái

lồng bảo vệ vô hình xuất hiện phía trước chống chọi với giớ lớn, Lâm Hề và Tự

Diễm ở sau lưng Vô Song cũng cảm thấy gió rất lớn, nhưng cũng không lợi hại như

vừa rồi.



Lâm Hề quay đầu nhìn về phía

Tự Diễm: “Kỳ thật hai người không nhất định phải đánh nhau, xem đi, cùng một

lực công kích, Vô Song che chắn tốt hơn rất nhiều, như vậy tính ra, chắc chắn

là Vô Song thắng.”



Nhắc tới vấn đề thắng thua,

ánh mắt Tự Diễm rất nghiêm túc, tích cực nói: “Vừa rồi nếu không phải vì bị cô

ôm chặt, phải bận tâm đến cô mà không dám sử dụng lửa đó sao!”



Bỗng chốc lá chắn suy yếu,

cuồng phong càng lúc càng mạnh, vì Tự Diễm không chú ý giờ phút này giống như
được… Đầu ngón tay cảm nhận thấy một chút hơi thở.



Tâm trạng căng như dây đàn

của Lâm Hề nhanh chóng buộc chặt, cô nhất thời kinh hoảng đến quên mất chuyện

“Đồng thể”, cô ngẩn ngơ cúi đầu lắng nghe tiếng tim đập của Vô Song, chỉ cảm

thấy lòng ngực của anh rất yên tĩnh, không cảm nhận được gì hết, cô rung rẩy

đưa tay ấn vào huyệt Nhân trung của Vô Song: “Vô Song, Vô Song a…”



Giọng nói của cô tràn đầy

hoảng sợ, từ khi bị bắt đến bây giờ, đây mới chính là giờ phút mà cô hoảng hốt

thật sự: “Anh đừng làm tôi sợ nha.”



Cô ấn vào huyệt Nhân trung

một lát, lại nằm úp sấp lên người Vô Song lắng nghe tiếng tim của anh, nhưng

lần nào cũng không nghe thấy khiến cho cô không biết phải làm sao: “Anh đừng

như vậy, tôi còn muốn thi cao học, anh mà chết thì tôi cũng chôn theo cùng.”

Nước mắt Lâm Hề tí tách rơi xuống. “Vô Song anh làm sao vậy…”



Cô vừa khóc vừa không ngừng

ấn vào huyệt Nhân trung của anh, đang bối rối suy nghĩ xem có nên hô hấp nhân

tạo cho anh hay không thì bỗng nhiên Vô Song nhướn mày, mở mắt: “Chậc… Khóc

tang à.”



Lâm Hề ngây người. Vô Song

suy yếu nói: “Lau nước mắt nước mũi cho tôi.”



“Anh… Không có chuyện gì

sao?”



“Cô còn sống, tôi sẽ không

chết được.” Vô Song từng nghe nói Độc Linh có một loại độc sẽ làm cho người ta

rơi vào trạng thái chết giả trong thời gian ngắn, có thể giúp mình giả chết để

lừa gạt kẻ địch, lại có thể dùng cho kẻ địch, bất ngờ giết chết đối phương, mà

một khi rơi vào trạng thái giả chết, cũng chẳng bao lâu chất độc sẽ giải hết.

Trong lòng Vô Song rất hiểu rõ đạo lý đó tất nhiên nói rất bình thản, nào ngờ

Lâm Hề nghe xong ngược lại càng khóc dữ dội hơn.



“Không còn thở, tim cũng

chẳng đập mà vẫn còn sống.” Cô nghẹn ngào, lại có chút uất ức. “Anh đang biểu

diễn chuyện thần thoại à? Anh muốn diễn, thì cũng phải nói với tôi một tiếng

chứ!”



Từng giọt từng giọt nước mắt

của Vô Song trào ra khỏi khóe mắt: “Chậc, được rồi, không phải tôi đã tỉnh tồi

sao, còn khóc cái gì!”



“Tôi lo lắng!”



Lâm Hề hét lên một tiếng

khiến cho Vô Song ngẩn ra. Lập tức tim đập lỗi một nhịp, có người sợ hãi anh,

có người oán hận anh, có người muốn lợi dụng anh, anh thấu hiểu quy tắc tàn

nhẫn của thế giới, hơn nữa cũng vui vẻ tuân thủ. Vô Song chưa từng nghĩ có một

ngày, sẽ có một nữ sinh khóc đến gương mặt xấu xí ngốc nghếch hét lên với hắn

hai chữ “Lo lắng”.



Lo lắng? Đối với Vô Song mà

nói, từ này rất xa lạ với Vô Song, đó là một loại cảm xúc khó nói, anh hoàn

toàn không hiểu rõ.



Vô Song trầm mặc hồi lâu, Lâm

Hề không nghe anh nói gì thì lại lo lắng sờ trán anh, nói: “Vô Song, anh đừng

cậy mạnh a, chống chịu không được thì hãy nói cho tôi biết.”



Nói với cô thì có tách dụng

gì, Vô Song suy nghĩ, lưng không thể cõng, tay không thể xách, ngay cả bộ tộc

Thư Đại chiến đấu như phế vật cũng có thể dọa được cô. Thật sự là… yếu đến đáng

thương. Nhưng cảm giác bàn tay mát lạnh đặt trên trán, Vô Song cảm thấy khó

chịu không hiểu nổi: “Này.”



Lâm Hề dùng tiếng khóc trả

lời anh.



“Cô lạnh à.”



“Có chút.”



Vô Song tắc lưỡi chán ghét:

“Cô thật sự rất yếu.” Nói xong, anh cởi áo khoác ra, sau đó mở rộng cánh tay

mình, nói: “Đến đây đi, chỉ có lần này thôi đó.”



Lâm Hề ngơ ngác của nhìn anh,

sau đó nhanh chóng mặt đỏ: “Anh… Này! Này…” Cũng không biết cô nghĩ tới cái gì,

mặt cũng đỏ ran. “Ở nơi này, sao được…”



“Vì sao không được.” Vô Song

không kiên nhẫn kéo cổ tay cô. “Nằm xuống. Chuyện gấp thì chỉ dùng cách ứng phó

thôi.”



Chuyện gấp! Vô Song lại gấp

như vậy! Lâm Hề ngơ ngác nằm xuống, gác đầu lên cánh tay của Vô Song, đắp áo

khoác, dựa sát vào nhau lòng ngực của anh, sau đó Vô Song giống như bố thí cho

Lâm Hề đại ân mà “hừ” giọng nói: “Ngủ đi.”



Lập tức quay đầu ngủ ngay.



Liền… Như vậy?



Lâm Hề choáng váng một hồi

lâu, bỗng nhiên xiết chặt nắm tay, trước đó anh nói rõ ràng một chút sẽ chết à!