Đồng Thể

Chương 19 : Sự lựa chọn ra đi hay ở lại

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Không khí ẩm ướt, bóng tối

bao trùm, gối đầu trên cánh ta của một chàng trai, lắng nghe tiếng hít thở của

anh ta và tiếng mưa rơi tí tách ngoài động cây ngược lại làm cho Lâm Hề ngủ

không yên.



Đây vẫn là lần đầu tiên hai

người gần nhau như vậy. Cô quay đầu muốn nhìn gương mặt in nghiêng của Vô Song,

nhưng lại bị bóng tối che khuất, cô đành hơi vươn tay ra giữa chặt lấy áo của

anh, muốn chứng minh rằng người này vẫn còn tồn tại bên cạnh cô. Vô Song mơ mơ

màng màng hỏi: “Hử, có chuyện gì thế?”



“Không…” Hình như bị tiếng

mưa rơi và bóng tối mê hoặc, Lâm Hề không thể khống chế nói ra câu nói từ trong

đáy lòng. “Anh… rất ấm.”



“Ừ, cô cũng vậy.”



Giọng nói chuyện trong động

cây dần dần biến mất, nhưng ý tứ hàm xúc trong câu nói ấy lại cuộn sóng trong

lòng Lâm Hề. Vô Song đang nói mớ có phải không, Lâm Hề nghĩ, nhưng chắc là anh

ta nói thật lòng chứ. Trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc không thể nói rõ,

giống như vang vọng những nốt nhạc dịu dàng không tiết tấu, nho nhỏ, mềm mại mà

ấm áp, khiến cho tim Lâm Hề cũng xao xuyến theo, mỗi nhịp đập càng không thể

khống chế.



Ngón tay nắm chặt góc áo của

Vô Song, Lâm Hề nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói với âm lượng nhỏ nhất: “Cám ơn sự

dịu dàng của anh.”



Nhưng mà lần này Vô Song lại

không lên tiếng trả lời, tiếng thở đều đều, hình như đã ngủ rồi. Lâm Hề vốn

không muốn nghe câu trả lời của anh, cô thả lỏng cảm xúc, ý thức chậm rãi tan

đi, đối với cô hôm nay quả là một ngày mệt nhọc.



Khi hô hấp của Lâm Hề đã yên

ổn đều đều, trong bóng đêm đôi mắt chàng trai khẽ mở mắt ra, trên mặt nóng

bỏng, anh đưa mu bàn tay đặt lên trán, giống như đang đo độ nóng trên mặt, hoặc

như là muốn che khuất đôi mắt của mình, không cho người khác thấy anh đang

ngượng ngùng. Sau một lúc, anh che miệng lại, không tin mình đã nói như vậy.

Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Hề, đôi mắt sớm đã thích ứng với bóng đêm nhìn thấy

gương mặt cô gái còn dính chút bụi đường, hôm nay Lâm Hề chật vật hơn mọi khi,

nhưng mà, đối với anh…



Đôi mắt anh bị mù hay sao mà

anh cảm thấy hôm này cô rất đẹp.



Vô Song che mắt, nghĩ thầm,

mình không cứu được nữa rồi.



Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hề

bị tiếng chim hót bên ngoài động cây đánh thức, cô dụi mắt ngồi dậy, vết thương

trên vai đến bây giờ vẫn còn chút đau đớn, nhưng đã khá hơn ngày hôm qua.



“Tỉnh dậy rồi thì đi thôi.”

Giọng nói tỉnh táo của Vô Song vang lên từ phía sau, có lẽ là dậy từ lâu. “Đi

tìm Song Không Chi Tâm.”



Lâm Hề ngẩn ngơ, quay đầu lại

nhìn anh thì thấy ánh mắt trong sáng lạnh lùng của Vô Song, sắc mặt lạnh nhạt,

lại là dáng vẻ đáng ghét như mọi khi, câu nói đêm qua chắc là cô đã nghe nhầm.

Lâm Hề lắc lắc đầu, xua tan đi những suy nghĩ lung tung, cô nói: “Bây giờ trở

về đi. Chúng ta đều bị thương, không phải đối thủ của người ta.”



Vô Song cười lạnh: “Nhát

gan.” Anh đứng lên, vận động cánh tay đêm qua làm gối cho Lâm Hề một chút rồi

đi ra ngoài động cây. “Bây giờ mặc kệ là Độc Linh, Thanh Phong hay là Tự Diễm,
đẹp.



Bỗng nhiên dưới chân chấn

động, trong lòng Vô Song vui mừng, thứ kia đáp lại càng kịch liệt. Anh xê dịch

bước chân, trên mặt đất có một khối nham thạch màu sắc ảm đạm nhìn sơ không

khác gì những tảng đá xung quanh, nhưng hình dạng của những tảng đá xung quanh

lại rất có quy tắc, anh đào tảng đá kia lên, đặt trong lòng bàn tay để quan sát

tỉ mỉ, ẩn dưới lớp bùng đất là một màu đen huyền xinh đẹp, quả thực cũng tuyệt

đẹp chói mắt giống như khối linh thạch màu đen mà Vô Song đeo trên cổ.



“Song Không Chi Tâm.” Vô Song

khẽ gọi tên nó, không che giấu được nỗi vui sướng.



Trở lại thế giới kia, đóng

kín đường nối giữa hai thế giới, trong bảy tộc Cận Vương đã mất hai người, bốn

người khác bị nhốt ở thế giới này, chỉ cần anh trở về, địa vị Tôn Chủ nhất định

là của anh.



Nhưng mà… Vô Song nắm chặt

tảng đá, chuyện này vốn không có gì mà phải “nhưng mà”…



Hơi thở nặng nề của một cô

gái truyền đến từ phía dưới kia, Lâm Hề dường như sắp đứt hơi, chật vật dùng cả

chân tay để bò lên, cô thấy Vô Song chẳng hề liếc nhìn mình, lại cúi người thở,

cô vươn ngón trỏ chỉ vào anh: “Anh… phù phù… Thật sự là, không có phong độ.”

Câu nói của cô đứt quãng, nhưng khi liếc nhìn vào tảng đá trong tay Vô Song, cô

buộc mình phải đứng thẳng, hô hấp dần dần bình ổn hơn.



“Anh tìm được rồi?” Câu nói

này khá trôi chảy, đúng là còn dùng thêm chút sức nữa.



Vô Song trầm mặc. Lâm Hề

không nghe thấy anh trả lời thì nhất thời có chút nóng nảy: “Bây giờ anh trở về

sao?”



Vô Song há miệng thở dốc, còn

chưa nói gì thì bỗng nhiên ngay lúc đó, Song Không Chi Tâm bắn ra ánh sáng

thẳng lên trời. Tảng đá màu đen lại tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt khiến cho

Lâm Hề không thể thấy rõ Vô Song trong vầng sáng ấy, ánh sáng chói mắt kia làm

cho mắt Lâm Hề đau đến chảy ra nước mắt, nhưng cô không quay đầu đi, không dám

nhắm mắt lại, chỉ sợ trong nháy mắt Vô Song sẽ không còn ở đây nữa.



Trong hào quang màu vàng ấy

cô đã thấy mái tóc và chiếc áo khoác màu đen của anh đang lay động, chỉ có bóng

người vẫn yên tĩnh vững vàng, giống như một pho tượng sừng sững, khiến cho

người ta nảy sinh ra sự kính ngưỡng.



Nước mắt chảy xuống, cũng

không biết là do đôi mắt đang khô khốc hay là cảm xúc đang kích động, cô cũng

không biết mình đang nghĩ gì vội tiến về phía trước khi ánh hào quang đang mạnh

mẽ: “Không được!” Cô gọi. “Anh còn chưa nói lời tạm biệt! Không được!”



Ánh sáng màu vàng quá mực

chói lọi, làm cho khung cảnh mây núi xung quanh trở nên tối tăm, Lâm Hề vội

bước nhanh hơn: “Không cho phép anh đi! Anh nói sẽ giành bạn trai giúp tôi! Bây

giờ anh còn chưa làm được đó!”



Trong phút chốc Vô Song mềm

lòng ngượng ngùng, anh biết mình phải trở về, cũng biết làm như vậy chẳng có gì

sai, nhưng mà… khi cảm giác giọt nước mắt lăn dài trên má, Vô Song lại cảm thấy

áy náy…



Cuối cùng anh do dự, anh có

nên đi hay không… có muốn đi hay không.