Đồng Thể
Chương 20 : Thúc đẩy tình tiết vở kịch cần phối hợp vai diễn
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
Hào quang màu vàng càng chói
lọi, hình bóng của Vô Song cũng mơ hồ trong vầng sáng tựa như bức tường chia
cách thế giới của bọn họ.
Lòng Lâm Hề rất khẩn trương,
không biết sức lực từ đâu khiến cho cô lấy hết dũng khí trong cuộc đời này mạnh
mẽ xông về phía trước, đưa tay vào trong vầng sáng, thế nhưng đã bắt được áo
khoác của Vô Song.
Vô Song kinh ngạc khi nhìn
thấy hai tay của cô, có chút không thể tin rằng Lâm Hề, lá gan còn nhỏ hơn lá
gan con gà mà cũng dám làm như vậy, nhưng cô càng lúc càng dùng sức kéo anh ra
ngoài, quyết tâm như vậy lại làm cho Vô Song bỗng dưng cảm thấy… ấm áp. Rõ ràng
cô đang chắn ngang bước đường của anh, rõ ràng cô làm cho anh thêm phiền toái,
rõ ràng Vô Song biết, anh phải trở về, nhưng giờ phút này, anh chỉ cảm thấy tâm
trạng của mình rất tốt.
“Không được đi.” Lâm Hề cắn
chặt răng, rõ ràng đã dùng hết toàn lực để kéo Vô Song ra, nhưng một chút sức
lực kia của cô chẳng đáng kể gì đối với Vô Song, nếu anh không muốn di chuyển
thì một bước cũng chẳng dời. Nhưng Vô Song lại hạ tầm mắt, yên lặng nhìn Lâm Hề
dùng sức, di chuyển từng bước, giống như là bị Lâm Hề kéo đi. Điều này giống
như một sự cổ vũ lớn đối với Lâm Hề, cô hét lớn:
“Không được đi! Nghe lời tôi
một lần sẽ chết sao!” Khi tiếng hét vừa dứt, ánh sáng chói lóa bỗng không sáng
thêm nữa, tựa như sắp nhanh chóng biến mất. Linh thạch màu đen trong tay Vô
Song vụt sáng hai cái, giống như bị áp chế rồi yên tĩnh lại.
Gió núi gào thét, trời đất
vẫn như trước, trên đỉnh núi trơ trọi tay Lâm Hề vẫn túm chặt lấy áo Vô Song,
không có hào quang cách trở, bốn mắt nhìn nhau, thở phào một hơi, mọi chuyện
đều bình yên. Khóe mắt Lâm Hề vẫn còn vương giọt nước mắt, Vô Song cũng bị ép
đến mức hốc mắt ươn ướt, trong chớp mắt thời gian dường như yên lặng khiến cho
hai người có thể ngắm nhìn tỉ mỉ khuôn mặt của đối phương.
Lâm Hề cũng không kịp cảm
nhận xem trong lòng có cảm giác gì thì đã bước một bước, nhào đến ôm thắt lưng
của Vô Song, đầu tựa vào ngực anh, dùng sức thở hổn hển.
Chỉ kém một chút, sẽ không
gặp lại anh nữa sao…
Gió thổi lay động mái tóc dài
của Lâm Hề, làm cho sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng phất qua cổ của Vô Song, nhiệt độ
cơ thể và tiếng tim đập mãnh liệt của cô truyền đến bên anh một cách rõ ràng,
còn có mềm mại kia… Tai Vô Song ửng hồng đầy khả nghi, nhưng Lâm Hề không nhìn
thấy, mà chính anh cũng không biết.
Không biết qua bao lâu, tim
Lâm Hề mới bình ổn lại, bỗng nhiên Vô Song đưa tay vỗ đầu Lâm Hề, thản nhiên
nói: “Chậc, đừng làm ra dáng vẻ muốn chết vì tình như vậy, buông tay.”
Lâm Hề giật mình hoàn hồn,
lúc này mới ngây ngẩn buông tay, nhìn vào đôi mắt của Vô Song, phút chốc gục
đầu xuống che giấu nét mặt của cô. Một lúc lâu sau mới nâng nắm đấm lên, cánh
tay run rẩy dữ dội, nắm đấm với sức lực đáng thương đánh vào vai Vô Song: “…”
Chỉ nghe âm thanh cú đánh, Lâm Hề cố nén tiếng khóc nói. “Thật sự… không có
lương tâm.” Cô lại đánh vào vai Vô Song hai cái, sức lực còn yếu hơn so với
việc đánh con muỗi.
Nhưng cú đánh này lại làm Vô
Song xao động, khiến cho anh động lòng, anh ho một tiếng, quay đầu nhìn trời,
giọng điệu ghét bỏ nói: “Chậc, cô cho rằng cô cúi đầu như vậy thì tôi sẽ không
biết cô khóc đến đáng thương thế nào sao?”
Bị thương hay rơi nước mắt
đều giống nhau, bởi vì bọn họ chính là một. Mà hiện tại… có phải bởi vì quá
quen thuộc đối phương, khiến cho cảm xúc của bọn họ cũng truyền cho nhau? Không
muốn chia xa, loại cảm xúc yếu đuối này vốn không phải là thứ anh nên có.
“Tốt xấu gì cũng phải nói hẹn
gặp lại…”
“Đi rồi sẽ không quay trở
lại, nói lời vô nghĩa để làm gì.” Vô Song vô tình nói ra sự thật.
“Biết! Nhưng tốt xấu gì cũng
phải nói một câu. Bằng không…” Bằng không, muốn cô cam tâm như thế nào đây. Lâm
Hề vươn tay, nhẹ nhàng giữa lấy áo Vô Song, giống như sợ hãi hào quang màu vàng
lại chiếu sáng xung quanh anh, cô tìm lý do cho hành vi của mình. “Anh còn chưa
giành bạn trai cho tôi thì đã bỏ chạy mất, tôi sẽ bị thiệt.”
Bỗng chốc Vô Song nheo mắt
lại: “Đi thôi, được, xem xem Tự Diễm thế nào? Thanh Phong thế nào? Đánh bọn họ
nằm bẹp trên mặt đất rồi chọn một người?”
Lâm Hề còn chưa trả lời, chợt
nghe truyền đến vài tiếng ho khan: “Xin lỗi, tôi đã là của Độc Linh rồi.”
74.
Cổ tay bị siết chặt, chỉ giây
lát Lâm Hề liền bị Vô Song kéo ra phía sau. Liếc mắt đánh giá Độc Linh, Thanh
Phong, Vô Song lãnh đạm nói: “Tới cũng nhanh thật.”
“Chúng tôi không muốn đối
địch với anh.” Độc Linh lạnh lùng nói. “Nhưng Song Không Chi Tâm không thể mang
về, nếu lần này đường kết nối giữa hai thế giới có thể bị mở ra, về sau nói
không chừng ai cũng có thể lợi dụng Song Không Chi Tâm mở ra con đường kết nối.
Anh có thể trở về, sau đó đóng cửa hai giới thông đạo, nhưng chúng tôi giữ Song
Không Chi Tâm ở đây, ngăn chặn việc mở đường nối thông giữa hai thế giới cho dù
bất kỳ mục đích gì.”
“Buồn cười! Dựa vào cái gì
phải nghe lời của các ngươi!”
“Nếu không thì cùng chết
chung với nhau đi, còn nữa…” Sắc mặt Độc Linh rất nghiêm túc. “Nếu tôi đoán
không sai, anh cũng không muốn tranh đoạt địa vị Tôn Chủ.”
Bị nói đúng tâm sự, nét mặt
Tự Diễm cứng đờ, đối với những người dự tuyển mà nói, trận tranh cử này hoặc là
thắng hoặc là chết, một khi có ý niệm tham sống sợ chết thì xem như là phản bội
gia tộc, không chỉ bị những người dự tuyển khác khinh thường, nếu bị gia tộc
biết thì sẽ bị người trong tộc hạ lệnh truy sát, người ngoại tộc hay trong tộc
đều muốn lấy mạng của hắn.
Cho nên Độc Linh mới bất chấp
mọi giá cũng không muốn cho Vô Song đem Song Không Chi Tâm về cái thế giới kia,
không thể để thông đạo lại mở ra. Lúc đó đối với bọn họ mà nói, cũng giống như
bị đuổi giết dồn vào con đường cùng.
“Không biết suy nghĩ của
chúng ta sẽ giấu giếm được tổ chức bao lâu, nếu không thể mau chóng tìm được
Song Không Chi Tâm, chúng ta sẽ chết rất thê thảm.” Giọng nói của Độc Linh lạnh
như băng. “Giúp chúng tôi, cũng là giúp chính mình, về phần Tử Thần, sau khi
chúng ta tìm được Song Khong Chi Tâm, muốn đấu với hắn như thế nào thì cứ đấu,
đến lúc đó đưa hắn qua bên kia, đóng cửa thông đạo, về sau…” Ánh mắt của cô ta
dịu hẳn đi, tỏa ra ánh sáng kỳ vọng nhìn về phía Thanh Phong. “Sau này sẽ tốt
thôi.”
Có cuộc sống giản dị bình
thường yên ổn, đối bọn họ mà nói, đó là hạnh phúc lớn nhất.
***
Lâm Hề nhìn về phía sau, cảm
thấy kỳ lạ nói: “Tự Diễm cư nhiên không đuổi theo.”
“Hắn đương nhiên sẽ không
đuổi theo.” Vô Song hiểu rất rõ hàn khí trong người Thanh Phong không thể thải
trừ trong chốc lát, Độc Linh đương nhiên bắt Tự Diễm ở lại. Lâm Hề suy nghĩ
trong chốc lát. “Như vậy cũng tốt, bọn họ cũng không muốn đoạt địa vị Tôn Chủ,
có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Bước chân Vô Song dừng lại:
“Cũng không muốn? Tự Diễm cũng không muốn?”
Lúc này Lâm Hề mới nhớ tới
mình có chưa kịp kể hết ngọn nguồn câu chuyện từ sau khi mình bị Tự Diễm bắt đi
cho Vô Song nghe, cô gãi gãi đầu, kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngày
qua cho Vô Song nghe một lượt, rồi sau đó tổng kết nói: “Có lẽ trong lòng Tự
Diễm rất sùng bái anh, cho nên lúc đánh nhau với anh mới phấn khởi như vậy.”
Vô Song im lặng trong chốc lát
lại nói: “Một đám người sợ chết.” Trong lời nói hình như pha chút khinh thường.
Lâm Hề nghe thấy lời nói này
thì giật mình trong giây lát, sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Nhưng mà, muốn
sống thì đâu có gì sai.”
Vô Song cất bước đi về phía
trước: “Sai ở chỗ bọn họ đều là người dự tuyển địa vị Tôn Chủ.”
“Không đúng…” Lâm Hề giữa lấy
ống tay áo của Vô Song, những cảm xúc chất chứa trong lòng cô từ từ được hệ
thống hóa thành ngôn ngữ thốt ra khỏi miệng. “Lúc Đồng Lăng biến mất, kỳ thật
anh ta rất luyến tiếc Tiểu Nhu, có lẽ anh ta còn muốn tiếp tục cùng Tiểu Nhu
nhìn xem thế giới này có bao nhiều điều tốt đẹp, nhưng lại không có cách nào…”
Ánh mắt Vô Song tối sầm lại.
“Tôi biết anh cảm thấy đau
khổ đối với cái chết của Đồng Lăng, kỳ thật Thanh Phong Độc Linh cùng Tự Diễm
đều giống vậy, trong cuộc sống của bọn họ, có điều đau xót hay không, có điều
nuối tiếc hay không, có muốn xem những phong cảnh mà mình chưa được xem hay
không, ai không muốn sống chứ…”
Ai không muốn sống chứ? Cho
dù rất khó khăn, nhưng chỉ cần còn sống mới có tư cách có được được nhiều điều
mong ước trong tương lai, được lựa chọn, được cảm nhận, muốn sống ích kỷ cũng
không có gì sai trái, cho dù là dự tuyển. Lâm Hề gằn từng chữ: “Sợ hãi cái chết
vốn là bản chất của con người, không phải tội nghiệt.”
Nét mặt Vô Song lạnh đi, tiếp
tục đi về phía trước, giọng nói lạnh nhạt: “Biết cái gì, trong tổ chức, đây là
tội không thể tha thứ.”
“Tổ chức đó sai rồi.” Lâm Hề
không chút do dự mở miệng nói ra nghi vấn. “Kẻ đặt ra chuyện dự tuyển sai lầm
rồi, tổ chức duy trì truyền thống này cũng sai rồi, đám người chấp hành mệnh
lệnh này cũng sai nốt, chế độ sai lầm này vì sao vẫn còn tiếp tục chứ?”
Bước chân dừng lại, Vô Song
trầm mặc hồi lâu mới quay đầu nhìn Lâm Hề, ánh mắt lạnh lẽo chưa từng có: “Lời
nói này, tôi không muốn nghe lần thứ hai.”
Mặc dù quen thuộc với Vô Song
như thế, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Lâm Hề vẫn là không nhịn được
mà phát lạnh trong lòng, nới lỏng bàn tay. Vô Song quay đầu liền đi, đi một
khoảng xa mà chẳng quay đầu lại gọi cô. Thái độ như vậy, chắc là tức giận rồi.
Nhưng mà vì sao? Cô nói sai
rồi sao? Lâm Hề chưa từng khẳng định mình chính xác như vậy, là Vô Song, trốn
tránh.