Đồng Thể
Chương 21 : Một mình trong ác mộng ảo ảnh
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
Sau một hồi nấu nướng thì
cũng ăn xong cơm chiều, Tạ Thục thản nhiên mở miệng nói: “Hôm nay hai vị muốn
ngủ ở đây sao?”
Đây đúng là câu mang ý đuổi
khách. Lâm Hề lập tức khẩn trương nhìn Vô Song, chỉ sợ anh vì một câu nói bất
hòa đó mà cãi nhau với mẹ cô, nào ngờ ánh mắt của anh lại nhìn Tô Tây, Tô Tây
gật gật đầu, anh nói vắn tắt: “Không, giờ đi đây.” Nói xong thả đôi đũa xuống,
đứng dậy liền rời đi, cũng không nói tạm biệt với Lâm Hề.
Kỳ thật trong lòng Vô Song
rất tức giận, tính tình của anh như vậy…
Tô Tây đứng dậy hơi cúi đầu
chào Tạ Thục, xem như nói lời từ biệt, sau đó đi theo Vô Song ra cửa. Thấy bọn
họ ăn ý một cách kỳ lạ như vậy, trong lòng Lâm Hề không biết bị cái gì đè nặng
mà buồn bã.
Tạ Thục nhìn Lâm Hề một cái:
“Mẹ làm như vậy là vì để sau này con không bị uất ức.” Lâm Hề gật đầu, Tạ Thục
lại hỏi: “Trên vai sao lại bị thương? Lại bỗng nhiên bị thương như vậy sao? Có
cần đi bệnh viện không?”
“Không có việc gì, chỉ nhìn
hơi đáng sợ chút thôi. Mẹ, con đi rửa chén đây.”
Nhìn theo bóng dáng con gái,
Tạ Thục rất đau lòng, đứa con này từ nhỏ đã nhát gan, bây giờ lại thích một
người như vậy, không biết đã chịu bao nhiêu uất ức. Ngày mai bà phải quay về
công ty, chờ bà đi rồi… Tưởng tượng đến đó, Tạ Thục nhất thời cảm thấy không
thể để con mình bên cạnh một người như vậy.
“Hề Hề, ngày mai cùng đi với
mẹ có được không? Chỗ trường học bên này và công ty bên kia mẹ sẽ sắp xếp cho
con.”
Lời này vừa nói ra, Lâm Hề
suy nghĩ đến Vô Song và cái tủ đầy sách tham khảo của mình. Cô mang bao tay cao
su rửa chén, đưa lưng về phía Tạ Thục nói:
“Mẹ, mấy ngày hôm trước con
suy nghĩ rất nhiều, về tương lai vân vân, nghĩ như thế nào cũng không biết mình
đi con đường nào sẽ là tốt nhất. Nhưng mà, lại cảm thấy không có con đường nào
thích hợp bằng việc học tiếp cao học. Không phải bởi vì muốn chạy trốn hoặc
chưa từng quyết định chuyện này, chính là bởi vì, muốn thử xem, trong lĩnh vực
mà mình có sở trường nhất có thể đạt được thành công lớn nhất hay không. Mẹ có thể
xem đây là phút bốc đồng của con cũng được, là rất khờ dại cũng được…” Lâm Hề
cười cười, xoay người nhìn mẹ của mình. “Dù sao thì đã cố gắng lâu như vậy,
chấp nhất lâu như vậy, phải nhìn đến kết quả kia mới được.”
Tạ Thục không có cách nào
phản bác lời nói của con gái, trầm mặc hồi lâu, bà thở dài: “Là mẹ xa con quá
lâu, cũng không hiểu hết về con rồi.” Con gái nhỏ của bà đã có sự kiên trì của
chính mình. Tạ Thục cười nói: “Được, nói như vậy, mẹ cũng không phản đối. Nhưng
cũng không được tiếp xúc nhiều với anh chàng kia. Tin mẹ đi, anh ta không hợp
với con đâu.”
Lâm Hề gật đầu, vốn cô và Vô
Song cũng chỉ đi chung với nhau trong một thời gian ngắn, chuyện này rồi cũng
có lúc chấm dứt, bọn họ sẽ tự trở về thế giới của chính mình, ngay cả những hồi
ức cũng sẽ biến mất, lại không thể gần nhau nữa.
“Hề Hề, cái gì trên tường
vậy?”
Ở bên ngoài Tạ Thục hỏi vọng
vào, Lâm Hề ló đầu nhìn ra phòng khách, là chữ ngày đó Tự Diễm mang cô đi đã
đốt lên tường tạo thành, hẳn là chữ ở thể giới kia của Vô Song, Lâm Hề trầm mặc
trong chốc lát, cười gượng nói: “Đó là tranh nghệ thuật…”
“Không đẹp.” Tạ Thục mỉm cười
đưa ra lời bình: “Là tự con vẽ phải không, giống những bức tranh trước đây con
vẽ lúc nhỏ.”
Lâm Hề ngẩn ngơ, ngạc nhiên
mình mẹ mình: “Cái gì?”
“Lúc con còn nhỏ luôn thích
vẽ những bức tranh như vậy. Nhưng từ sau khi hết bệnh thì không còn vẽ những
văn tự như vậy nữa, cha con còn tưởng rằng con đã mất hết khiếu hội họa rồi
chứ, nhưng dạng năng khiếu này không sánh bằng một thân thể khỏe mạnh. Không
ngờ bây giờ vẫn còn vẽ mấy bức tranh như vậy…”
Sau khi nghe lời nói của Tạ
Thục thì tai Lâm Hề ù ù, cô cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bệnh mà Tạ Thục nói chính là
trước đây cô bị bệnh tự kỷ, bởi vì quá nhỏ nên bây giờ không nhớ rõ mọi chuyện
lúc đó. Nhưng mà, lúc nhỏ cô lại có thể viết ra chữ của thế giới kia, vô thức
viết ra loại chữ đó…
Lâm Hề nhịn không được trong
lòng phát lạnh.
82.
Vô Song cười lạnh: “Tô Tây, điều bất ngờ của cô nhiều lắm thì phải.”
“Không, là bỗng nhiên trở nên nhiều lắm.” Vô Song trầm mặc, Tô Tây nói
tiếp. “Tôn Chủ sẽ không thích sự thay đổi này của anh.”
“Ông ta thì cái gì cũng không thích.” Vô Song nhắm mắt nghỉ ngơi. “Ông ta
chỉ thích quyền thế.”
Tô Tây cũng không nhiều lời, nói xong liền hướng nóc nhà mà đi. Mấy ngày
nay bọn họ chưa trở về, mỗi ngày cô đều ở trên nóc nhà cũng đã thành thói quen.
Vô Song ngửa đầu tựa trên cửa sắt, nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh có thể nghe thấy
tiếng tắt đèn trong phòng, tiếng bước chân lê trên sàn nhà của mẹ Lâm Hề đi
qua, tiến vào phòng ngủ, đóng cửa. Hôm nay cô gái ngu ngốc kia cuối cùng có thể
ngủ an ổn rồi, mấy hôm trước ăn ngủ bên ngoài anh còn nghe thấy âm thanh trằn
trọc của cô…
“Hề Hề!” Phòng trong bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu kinh hoảng của Tạ Thục.
“Hề Hề làm sao vậy! Tỉnh, tỉnh!”
Vô Song mở mắt, đang định phá cửa vào thì nghĩ đến mẹ Lâm Hề vẫn còn ở
trong, anh nhướng mày, tặc lưỡi xoay người chạy lên nóc nhà. Bên trên Tô Tây
còn chưa ngủ đã nghe thấy cửa lớn tầng sân thượng “ầm” một tiếng bị đá văng. Vô
Song nhìn cũng không nhìn cô một cái, thả người theo mái nhà nhảy xuống, giống
như mèo nhẹ nhàng, vô thanh vô tức từ ban công tầng sáu đi vào nhà.
Tạ Thục đang vội vã tới phòng khách lấy điện thoại chợt thấy sau gáy đau
xót, cả người vô lực ngã xuống ngất xỉu. Vô Song thuận tay đỡ lấy bà, đỡ bà lên
sô pha sau đó bước nhanh vào phòng Lâm Hề.
Đèn phòng ngủ còn đang bật, chỉ thấy sắc mặt Lâm Hề tái nhợt, đầu đầy mồ
hôi nằm trên giường. Cả người cô run rẩy, miệng vô ý thức nỉ non ra những câu
khó để có thể nghe thấy. Vô Song ngồi bên giường vươn tay chạm vào trán Lâm Hề,
nhưng cách sau lớp bao tay anh chẳng cảm nhận được gì cả.
“Chậc!” Vô Song vươn tay kéo bao tay ra tùy ý vứt một bên, hiện ra mu bàn
tay trắng nõn có một cái ấn ký lục giác màu đỏ sậm bên trên vô cùng bắt mắt. Đó
là thứ mà anh rất không muốn nhìn thấy trên người mình, nhưng hiện tại anh lại
không rảnh để ý đến nữa. Ngón tay thon dài của anh chạm lên cái trán lạnh lẽo
đến doạ người của Lâm Hề, làn da trên lòng bàn tay anh đã lâu không dùng đến
nay lại cùng làn da khác đụng chạm, cảm giác kì lạ này làm cho trong lòng Vô
Song có mấy phần dị động, nhưng rất nhanh đã bị anh áp chế xuống.
Tô Tây cũng từ lối ban công đi đến, liếc mắt nhìn Lâm Hề một cái, lãnh đạm
nói: “Là Yểm Ma.”
Vô Song vỗ má Lâm Hề hai cái, hoàn toàn không có tác dụng. Hắn nhíu mày
nhưng thanh âm vẫn trầm ổn: “Tên kia thích nhất là giở trò trong mộng của người
khác, nhưng pháp lực của hắn không truyền được xa, khẳng định hắn vẫn ở xung
quanh đây, đi tìm hắn ra.”
Tô Tây lắc đầu: “Vô Song, ngươi đã quên rồi. Trong khi cạnh tranh dự tuyển,
người ngoài không thể nhúng tay.”
Vô Song ngẩn ra, dường như lúc này mới nhớ tới cái quy củ này, suy nghĩ của
anh vừa chuyển, bỗng nhiên từ đâu đem Vạn Tri ra. Giống như món đồ chơi của con
trai, hắn gắt gao từ từ nhắm hai mắt, ngủ giống như chết. Vô Song không chút
thương tiếc dùng sức sờ: “Giả chết, sẽ không mở mắt ra được nữa đâu.”
Vạn Tri gần như cùng lúc vì câu này mà mở mắt: “Tử… Tử Thần tha mạng!”
“Yểm Ma ở đâu?”
“Kề bên này.”
“Nói rõ!” Vô Song mắt nhíu lại, lực đạo trên tay tăng lên: “Chết, hay là
nói?”
Hai má Vạn Tri vì thiếu khí mà đỏ lên, hắn vội vàng kêu: “Tha… tha mạng, ta
thật sự chỉ biết như vậy. Vị trí cụ thể, ta thật không rõ ràng lắm…” Vạn Tri
cũng không phải có vạn năng, đối với hành tung người khác hắn cũng chỉ biết một
cách đại khái.
Vô Song trầm tư chớp mắt một cái: “Phương thức cùng Tự Diễm liên lạc lúc
trước còn không?” Lúc trước khi Tự Diễm cùng Vô Song tỷ thí ở nhà xưởng cũ,
chính vì tên này truyền âm đến tai Tự Diễm mới khiến hắn thiên tân vạn khổ đuổi
tới rừng rậm phía nam. Lúc đó bọn họ chưa nối lại liên lạc nhưng lại liên lạc
được với Tự Diễm.
“… Không dám chủ động cắt đứt liên hệ, nhưng chẳng biết Viêm Hỏa có cắt đứt
hay không.”
“Bảo hắn trở lại đây.”
Tô Tây ở bên cạnh khẽ nhướng mày: “Vô Song, muốn bắt tay với bộ tộc Viêm
Hỏa sao? Tự Diễm kia cũng không phải nguyện thần phục anh.”
“Có biện pháp có thể uy hiếp hắn.” Tô Tây theo bản năng muốn đọc suy nghĩ
trong lòng Vô Song, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Vô Song ngăn lại. “Việc cạnh
tranh dự tuyển, không được nhúng tay vào, cũng đừng biết quá nhiều.”
Tô Tây gật đầu, không hờn giận chút nào: “Nói đúng. Một khi đã như vậy, tôi
đi trước.” Nói xong, thân hình chợt lóe, dứt khoát nhanh chóng bỏ đi.