Đồng Thể

Chương 22 : Một mình trong ác mộng ảo ảnh

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Tinh thạch truyền âm bên tai ồn ào một trận, Tự Diễm dừng bước, cau mày

nói: “Còn dám liên lạc?” Thanh Phong và Độc Linh ở phía trước quay đầu lại nhìn

anh ta, thấy anh ta vuốt lỗ tai liền biết anh ta dùng phương thức truyền âm xa.



“Viêm Hỏa đại nhân tha mạng, tôi thật sự không dám gọi ngài… nhưng đây là

Tử Thần đại nhân ép tôi…” Vạn Tri đầu bên kia như sắp khóc lên. “Đồng thể của

Tử Thần đại nhân bị Yểm Ma yểm thuật, ngài ấy không thể rời đi, phải nhờ một

người khác đến giúp ngài ấy đi tìm Yểm Ma, hu hu, thật sự không phải do tôi

muốn gọi ngài…”



Tự Diễm hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: “Dựa vào cái gì mà ta phải giúp

anh ta?”



“Ngài ấy biết tất cả chuyện của ngài.”



Chỉ một câu Vạn Tri mà sắc mặt Tự Diễm xanh mét, anh ta liếc hai người phía

trước một cái, không cam lòng nói: “Chỗ nào?”



Đã truyền âm xong, Tự Diễm day day trán: “Vô Song tên kia uy hiếp chúng

ta.” Thanh Phong Độc Linh liếc nhau, trong lòng tự biết “uy hiếp” trong câu của

Tự Diễm chỉ cái gì, Độc Linh lạnh giọng hỏi:



“Anh ta muốn làm gì?”



“Đem Yểm Ma đến trước mặt anh ta.”



Yểm Ma không phải là một trong các bảy tộc Cận Vương, trừ bỏ thuật có thể

đi vào giấc mộng, giết chết người ta từ bên ngoài thì bản lĩnh của hắn ta quả

thật cũng chẳng lớn lắm. Thanh Phong

không chút do dự nói: “Giúp anh ta.” Thanh Phong không muốn đối địch với Vô

Song, cũng không muốn chuyện của bọn họ bị tiết lộ chút nào.



Tự Diễm nói địa điểm, lại cáu

giận cào, gãi tóc mình: “Dùng Ngự phong thuật đến bên kia mất bao lâu?”



“Sớm thôi.”



Mà lúc này trong phòng Lâm

Hề, Vạn Tri đang nơm nớp lo sợ nhìn Vô Song: “Đại nhân, ngài ấy nói sẽ giúp

ngài.”



Câu trả lời sớm đã nằm trong

dự kiến, Vô Song gật đầu. Quay lại nhìn Lâm Hề, thấy sắc mặt cô so với vừa rồi

còn tái nhợt hơn vài phần, Vô Song nắm chặt tay, rất muốn lay cô tỉnh lại,

không để cô dễ dàng bị một giấc mộng doạ thành dạng này. Nhưng bây giờ anh

chẳng thể làm gì được, cảm giác như vậy… thật khiến anh mệt mỏi.



Thời gian trong phòng chậm

rãi trôi qua, kim giây trên tường đi qua số 12 được vài lần, bỗng nhiên bức màn

trên cửa sổ lay động, gió nhẹ phất đến, trong nháy mắt đã có thêm bốn người

trong phòng. Vốn dĩ phòng của Lâm Hề không rộng lắm nên hiện tại có thêm nhiều

người trông rất chật chội.



Tự Diễm tức giận đá một cước

vào mông tên mặc áo đen làm cho hắn run rẩy quỳ trước mặt Vô Song, Tư Diễm cả

giận nói: “Nha! Thoải mái quá!”



Vô Song liếc mắt nhìn hắn: “Tới

quá chậm.”



Tự Diễn nghiến răng muốn

mắng, nhưng Vô Song hiển nhiên đã không đem chú ý để lên người anh ta, một tay

anh bóp chặt cổ Yểm Ma, lạnh lùng nói: “Giải pháp thuật.” Thân người thấp bé

của hắn run rẩy, trên đầu chụp cái mũ lớn khiến sắc mặt hắn bị che đi hơn phân

nửa, tay Vô Song siết chặt, giữa con ngươi đen lộ ra sát khí nặng nề. “Đừng để

ta phải nói đến lần thứ hai.”



“A!” Hắn như không kìm được

sợ hãi trong lòng, tinh thần triệt để sụp đổ, hắn ra sức gật đầu luôn miệng kêu

để ra hiệu: “A… a… a”, Độc Linh nhướng mày:



“Đầu lưỡi hắn bị cắt!”



Mọi người cả kinh, Vô Song

buông cổ Yếm Ma ra, chỉ thấy hắn không ngừng khoa tay múa chân, động tác càng

lúc hoảng loạn. Sau cùng hắn ngửa đầu lên lộ ra gân xanh đầy mặt, hai mắt chợt

chuyển, giương ra cái đầu lưỡi bị mất ở miệng. Như thể nhìn thấy cái gì đó đáng

sợ, cổ họng hắn phát ra tiếng kêu ừng ực, vết máu đỏ tươi theo khóe miệng hắn

tràn ra, xẹt nhanh qua cổ, máu trên người hắn chảy ra ào ạt. Hắn khó khăn vươn

tay, đột nhiên một khối tinh thạch màu tro hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Cả

người Yểm Ma run lên, khối tinh thạch màu tro rơi xuống đất.



Bỗng chốc động tác của hắn

đình chỉ, quanh thân chậm rãi ngưng tụ hồng quang chói mắt. Giống tất cả những

người dự tuyển khi chết đi, cơ thể hắn đỏ bừng rồi vỡ tan, văng ra bốn phía,

hồn phi phách tán. Trong phòng im lặng.



Vạn Tri nhìn Vô Song không

rét mà run, có một cảm giác như “thỏ chết hổ khóc”. Đối với bọn hắn, cuộc dự

tuyển chỉ là thứ để Thất tộc chơi đua, các tộc khác chẳng qua chỉ làm nền. Sống

chết, chẳng qua chỉ là một khái niệm.



87.



“Huyết Sát thuật.” Thanh

Phong thấp giọng kêu khiến thần sắc mọi người trở nên nghiêm trọng.



Mỗi một Tôn Chủ sau khi kế vị

đều nhận được một năng lực mới, mà hiện nay năng lực Mộc Thư tôn giả đạt được

là “Huyết Sát thuật”, chỉ cần người nào đó bị lưu lại trên người vết máu của

ông ta, ông ta liền có thể giết kẻ đó từ ngàn dặm ở bên ngoài.



Nhưng tại sao Tôn Chủ đã hạ
sức khỏe của bà ấy vốn không tốt, sau lại nhiễm bệnh, không có tiền chữa trị,

chẳng chống đỡ được bao lâu thì mất.”



Anh giọng không chút gợn sóng

ra làm cho lòng Lâm Hề rung động không thôi.



Mẹ của Vô Song ra đi sớm như

vậy, anh chỉ là một đứa trẻ, sao này sẽ sống như thế nào?



Chẳng biết vì sao trong đầu

Lâm Hề hiện lên một hình ảnh, là Tiểu Vô Song quỳ gối trước mộ phần của mẹ, một

đôi tay bởi vì bới đất chôn mà có vẻ dơ bẩn, trên móng tay còn chảy máu, bóng

lưng của nó lẻ loi bất lực như vậy, tựa như một trận gió cũng có thể thổi nó

bay đi.



Hình ảnh ấy chợt lóe rồi biến

mất, nhưng ngay sau đó Lâm Hề cảm thấy choáng váng, cảnh tượng trước mắt bỗng

thay đổi, không còn gian phòng ấm áp đơn sơ, chỉ còn một mộ phần cô độc, trận

mưa to như trút nước, đứa trẻ quỳ gối trước mộ phần đã ướt nhem, nó quỳ trong

trong chốc lát, lại ôm chân dựa vào phần mộ của mẹ, lẳng lặng của ngồi ở bên

cạnh, đứa nhỏ vốn nên có ánh mắt linh động giờ không chút ánh sáng.



Lâm Hề giật mình ngạc: “Đây

là?”



“Ảo cảnh đang không ngừng của

biến hóa.” Vô Song nhíu mày, rốt cuộc người dùng trận này muốn gì, liên hệ Lâm

Hề với anh lúc nhỏ, làm cho cô trải qua cuộc sống của anh, làm như vậy có ích

lợi gì. Không đợi anh suy nghĩ kỹ, có người chạy qua phần mộ, đầu tiên chỉ có

vài người, nhưng cũng không lâu sau có rất nhiều rất nhiều người chạy tới đó,

như là đang chạy trốn. Trong đám đông, Lâm Hề và Vô Song đứng sóng vai bên

nhau, vô số người xuyên qua cơ thể bọn họ, giống như trong trời đất này chỉ có

bọn họ và Tiểu Vô Song đang giữ mộ là hai điểm không hề thay đổi.



“Đánh nhau! Quân liên minh và

quân Thập tổ chức giao chiến rồi!”



Mọi người bối rối chạy trối

chết.



Tiểu Vô Song lại nằm xuống

giữ phần mộ, lẳng lặng nhắm mắt lại, tựa như đứa trẻ ngủ với mẹ, nhu thuận im

lặng.



Đột nhiên hốc mắt Lâm Hề ẩm

ướt, nắm chặt tay Vô Song. Vô Song nghiêng đầu nhìn cô, chán ghét bĩu môi:

“Không được khóc.”



Lâm Hề thành thành thật thật

ngưng chảy nước mắt.



Nhìn những người chạt trốn

càng ngày càng ít, bên kia dần dần truyền đến những tiến bước chân không giống

nhau, một hàng sáu người, đều là màu khoác đen, khi người đứng đầu đi ngay qua

phần mộ bên đường thì nhìn Tiểu Vô Song đang lẳng lặng nhắm mắt, bỗng nhiên

dừng bước: “Làm sao huyết mạch Tử Thần lại ở đây?”



Giọng nói của người này làm

cho Lâm Hề cảm thấy quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ, cô há miệng: “Đây! Đây không

phải là người chúng ta nhìn thấy tại nơi có linh thạch!” Là người đã hét to

“Địa vị của bộ tộc Tử Thần, ai cũng không có thể lay động!”!



Người đàn ông đó xách Tiểu Vô

Song lên, giống như xách một con gà con: “Tiểu tử tên gì?”



Tiểu Vô Song mở mắt ra, thản

nhiên nhìn ông ta, hai người đối diện hồi lâu, bỗng nhiên người đàn ông cười

to: “Được lắm! Không sợ khí thế của ta, là một hạt mầm tốt. Nói không chừng sau

này nếu được huấn luyện nhiều có lẽ sẽ trở thành người được đề cử hoặc tộc

trưởng.”



“Tôi muốn ở với mẹ.” Tiểu Vô

Song vô cùng cố chấp.



Người đàn ông mỉm cười:

“Huyết mạch của bộ tộc ta không thể thất thoát ra ngoài. Hôm nay bất luận như

thế nào ngươi cũng phải đi theo ta.”



Nghe vậy, Tiểu Vô Song muốn

phản kháng, lại bị người đàn ông kia dễ dàng bắt lấy hai tay, ông ta cười nói:

“Hôm nay cứ coi như Tông Kính ta đoạt ngươi, ngày khác chờ khi ngươi đánh thắng

được ta, thì hãy trở về thăm mẹ ngươi.”



Vô Song giãy dụa lại bị người

đàn ông xách trong tay, rốt cục trong ánh mắt của nó lộ ra vài phần gấp gáp, si

ngốc nhìn mộ phần của mẹ không chịu dịch dời đi, cuối cùng cũng bị dẫn đi.



“Ông ta… đoạt anh?” Lâm Hề

giật mình. “Người đó là ai?”



“Tộc trưởng tiền nhiệm của bộ

tộc Tử Thần bộ tộc, Tông Kính.”



Lâm Hề giật mình nhớ tới

trước đây Tứ Ly đã từng nói với cô, tộc trưởng tiền nhiệm mấy năm trước đã chết

vì bệnh, do Tôn Chủ đại diện chức vị tộc trưởng của bộ tộc Tử Thần, hiện tại

địa vị tộc trưởng này giao lại cho Tứ Ly. Nhưng, nếu Tông Kính bị bệnh mà chết,

vì sao cuối cùng lại xuất hiện ở hiện đại? Rõ ràng… ông ta bị giết ở hiện đại?



Lâm Hề khiếp sợ nhìn Vô Song:

“Ông ta không chết vì bệnh…” Nói cách khác, Tôn Chủ hiện tại đã nói dối.